Chàng Rể Quyền Thế


Lúc này, trong lòng của Hùng Nguyên Hóa chứa đầy căm phẫn và không can tâm.

Chú hai của hắn là phó Sở cảnh sát Vũ Thành mà!
Với chức vị to lớn như vậy, tại sao lại phải sợ một kẻ như Bùi Nguyên Minh chứ? Càng không nói đến là sau lưng những người này còn có Long Thương Húc tựa lưng cho nữa.

Dù Bùi Nguyên Minh có chút năng lực thì sao?
Cũng đâu cần tới nỗi phải tát mình để dỗ ngọt nó vậy chứ!
Bộ nhà họ Hùng không sợ mất mặt sao? Chuyện này một khi mà bị truyền ra ngoài! Sau này nhà Hùng sao còn có thể làm ăn trong cái xã hội này nữa?
Hơn nữa, người mà chú hại của hắn sợ, Hùng Nguyên Hóa hắn chưa chắc đã phải sợ theo đầu!
Dù sao vừa nãy hắn vì muốn sự việc được suôn sẻ hơn, nên đã mời cao thủ của nhà họ Long đến hỗ trợ
hån.

“Còn cứng miệng à?”
Lúc này, Hùng Tiến Đạt bị thằng cháu Hùng Nguyên Hóa tức đến nỗi muốn tăng song máu, ông ta quỳ trên đất, lại cho thêm một cái bạt tai qua đó.


"Quỳ xuống!"
"Xin lỗi cậu Bùi mau!"
Hùng Nguyên Hóa loạng choạng, che mặt nói: "Tôi sẽ không quỳ đâu!"
“Bốp!”
Hùng Tiến Đạt lại tát một cái: "Mày còn không biết nhận lỗi à?" “Bốp!” "Ở trước mặt chú mày mà mày dám xưng tôi à" “Bốp!”
"Tao không dạy được mày nữa à?"
“Bốp!”
"Hùng Nguyên Hóa mày mọc đủ lông rồi chứ gì?"
Hùng Tiến Đạt không ngừng chớp mắt khi tát Hùng Nguyên Hóa, hy vọng rằng hắn có thể hiểu được ý tốt của ông ta.

"Chú hai!"
Hùng Nguyên Hóa bị tát sưng cả mặt, và nhờ đó cơn phẫn nộ từ trong lòng của hắn đã sinh ra được cái gan liều của hắn, hắn lùi lại vài bước và rống lên: "Đủ rồi!"
"Tên khốn kiếp họ Bùi này có cái quỷ gì chứ!"
"Làm cho chú lại sợ hãi như vậy?"
"Không cần biết thân phận của hắn là gì! Nhưng đừng quên rằng nơi đây là Vũ Thành!" "Chú cũng đừng quên là tôi là con cả của nhà Hùng!"
"Phía sau tôi có cả nhà họ Hùng, chị gái tôi gả vào nhà họ Long rồi, tôi đã là em vợ của nhà họ Long rồi!"

"Cao thủ nhà họ Long còn là anh em với tôi nữa!"
"Cửa của cung điện Hoàng Kim tôi cũng đã bước vào qua rồi!" "Tôi cần phải xin lỗi hắn ta? Còn phải quỳ xuống trước mặt hắn?" "Nếu tôi muốn thì tôi còn có thể đạp chết hắn nữa!”
Hùng Nguyên Hóa thực sự không thể hiểu nổi tại sao người chú hai của mình, một người luôn kiêu ngạo và độc đoán lại sợ Bùi Nguyên Minh như vậy.

Đúng thật làm xấu hổ cả nhà họ Hùng của hắn.

Trong lúc nói chuyện, Hùng Nguyên Hóa còn chỉ vào mặt Bùi Nguyên Minh tức giận nói: "Thằng khốn, tuy rằng tao không biết mày đang cầm được bằng chứng gì của chú hai tao, nhưng tao nói cho mày biết!"
"Chuyện hôm nay chưa xong đầu, Hùng Nguyên Hóa tao cũng không sợ mày đâu!"
"Muốn tạo quỳ à!".

"Trừ khi tên khốn kiếp nhà mày xuống mồ rồi hãy tính!" "Vậy tạo hằng năm sẽ thắp nhang cho mày!"
Nghe thấy sự bá đạo của Hùng Nguyên Hóa lúc này, rất nhiều người theo sau gã ta đều đứng lên hòa theo: "Đúng vậy, trong cái Vũ Thành của tụi tạo không có từ nào gọi là quỳ xuống cả!"
"Muốn tụi tao quỳ!" "Trừ khi mày xuống mồ đi!"
Nghe thấy vậy, những cô gái kiêu ngạo kia đều sáng con mắt! Thật là oai phong! Quá bá đạo!
Đây mới là phong cách của đại gia chứ.

Lũ ngốc! Một lũ ngốc! Nghe xong những lời này, Hùng Tiến Đạt lúc này sắp khóc rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui