Chàng Rể Quyền Thế


Dứt lời, Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mang theo Sở Tuấn Hiên cùng Trịnh Khánh Vân nghênh ngang mà đi.

Hùng Nguyên Hóa sưng mặt sưng mũi đều là vẻ dữ tợn.

Đợi đến khi bóng dáng Bùi Nguyên Minh biến mất, gã ta mới nhảy dựng lên, dương nanh múa vuốt nói: “Thằng khốn!”
“Đúng là tên khốn!”
“Ở cái mảnh đất Vũ Thành này lại dám đụng đến tôi!”
“Gọi người!”
“Lập tức gọi người cho tôi!”
“Tôi muốn cho tên khốn Bùi Nguyễn Minh kia biết!”
“Lấy thân phận địa vị Hùng Nguyên Hóa này, không phải là người mà thằng đó có thể trêu chọc!”
“Nhớ kỹ, gọi cả chú của tôi tới!”
“Tôi không chỉ muốn cho tên khốn kia nhớ thật kỹ!”
“Hơn nữa tôi muốn thằng đó ngồi tù!”
“Để cả đời nó đều ở trong tù hối hận vì lại dám đắc tội Hùng Nguyên Hóa này!”
Hùng Nguyên Hóa nghiến răng nghiến lợi, mặt mày dữ tợn.


Tuy rằng gã ta cũng không phải là cậu ẩm cao cấp gì, thế nhưng dù sao gà ta hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy ở làng giải trí Vũ Thành.

Ngôi sao nhỏ, người nổi tiếng trên mạng bị gã ta ngủ qua không có 100 cũng có 80.

Người bị gã ta đạp lên cũng có thể cũng coi là nhiều không đếm xuể.

Mấy năm trước, gã ta đại biểu cho nhà họ Long đi Yến Kinh tham gia một hoạt động mua bán, một cậu chủ trâu bò hò hét giành phụ nữ với gã ta, còn không phải là bị gã ta đạp cho một cái ngã lăn ra đất à?
Người có thể nổ tung trời như Hùng Nguyên Hóa gã ta đã từng sợ ai chứ?
Cái thân phận họ ngoại của nhà họ Long, một trong mười dòng họ cao cấp cũng đã đủ cho gã ta hoành hành ngang ngược ở Đại Hạ rồi.

Cho nên, hôm nay Bùi Nguyên Minh không biết lượng sức, hôm nay Bùi Nguyên Minh và mặt đã trực tiếp chọc tức Hùng Nguyên Hóa.

Gà ta thề không giết chết Bùi Nguyên Minh, gã ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Những tay chân bên cạnh gà ta kia lúc này nghe vậy cũng bắt đầu vội vàng móc điện thoại 
di động ra gọi.

Những người này, mỗi một người đều mang theo vẻ cắn răng nghiến lợi.


Trừ chú hai của Hùng Nguyên Hóa ra, cũng không thiếu nhân vật lớn mà bọn họ nghĩ tới toàn bộ đều bị gọi tới.

Ở phía ngoài, Bùi Nguyên Minh dặn dò Tân Ý Hàm đưa Trịnh Khánh Vân về trước, miễn cho lúc nữa lại dọa sợ cô ta.

Sau đó chính anh cùng Sở Tuấn Hiên mỗi mang theo một chai nước khoáng thờ ơ ngồi ở ghế sau xe uống.

“Cậu Minh, Hùng Nguyên Hóa được xưng là cậu chủ điện của nhà họ Hùng ở Vũ Thành, không chỉ trong chính quyền cùng xã hội đen có người của gã ta, hơn nữa gã ta là họ ngoại của nhà họ Long, năng lực phải không nhỏ”
Sở Tuần Hiên vừa giúp Bùi Nguyên Minh quạt gió, vừa trưng ra vẻ mặt chó săn.

“Nếu không tôi để Hàn Sang kia mang ít người qua đây nhé?”
Hiển nhiên, Sở Tuấn Hiên cảm thấy mình trâu bò, thế nhưng cũng sợ nhỡ đâu không cần thận đá phải tẩm sắt.

Tự mình chịu thiệt một chút cũng không có gì.

Nhỡ đâu lại làm Bùi Nguyễn Minh lật thuyền trong mương thì Sở Tuấn Hiên có thể một cái tát tự đánh chết mình.

Cho nên lúc này anh ta lại hi vọng Bùi Nguyên Minh có thể gật đầu, để Hàn Sang phái mấy người tay chân từ Băng Phủ Rìu qua đây giữ thể diện.

Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt liếc Sở Tuấn Hiên nói: “Đối phó với chó mèo ven đường, việc gì cần gọi người?”
“Một Hùng Nguyên Hóa, có thể gọi được bao nhiêu sóng gió?”

“Cho nên nhìn từ góc độ này, gã ta quả thực khó đối phó...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui