Chàng Rể Quyền Thế
“Long thập tam thiếu?"
Bùi Nguyên Minh cười lạnh bước về phía trước, vươn tay phải tát bôm bố vào mặt Long Mộc Đoan.
"Long Thiên Ngạo là cái thá gì?" "Anh cứ mở miệng ra là nói Long môn là của Long gia?" "Anh đi hỏi thử xem Long Nhân Xá có đồng ý không?" "Anh đi hỏi thử xem Long môn trưởng lão có đồng ý không?" " Anh đi hỏi thử xem mười ba vị phân hội trưởng có đồng ý không?"
"Tôi nói cho anh biết, cho dù bọn họ đều đồng ý, đường chủ cục chấp pháp Long môn tôi đây cũng sẽ không đồng ý!
"Đường chủ cục chấp pháp Long môn, ở trong Long môn, dưới một người, trên vạn người!" "Toàn bộ Long Môn, ngoại trừ Long Nhân Xá, tôi là lớn nhất!"
"Mà nếu như Long Nhân Xá cũng không biết cách làm người, tôi cũng sẽ vạch tội anh ta!" "Thân phận và địa vị của tôi ở Long môn chính là như vậy đấy!" "Long Mộc Đoan anh là cái thá gì chứ?" "Chỉ là một tộc lão của Long gia, còn chưa biết có hơn được ai hay không mà cũng dám ra oai trước mặt tôi sao?"
“Ai cho anh lá gan khiến anh lần này hết lần khác gào thét trước mặt tôi hả?" "Ai cho người dũng khí khiến anh lần này hết lần khác nói tôi là chó săn của Long gia hả?" "Anh có tư cách đó sao?" "Anh xứng sao?" "Hay là nói anh xác định anh có thể trả giá cho những lời nói này của anh hay sao?"
Bùi Nguyên Minh nói một câu thì đánh vào mặt Long Mộc Đoan một cái, cuối cùng anh cười lạnh nói: "Nói!"
"Có phải là Long Thiên Ngạo dạy anh nói mấy lời này không!"
"Nếu là vậy, hôm nay tôi có thể đến Long gia, bắt sống Long Thiên Ngạo!" "Trị tội hắn dám bất kính!"
Nghe thấy những lời của Bùi Nguyên Minh nói, Long Mộc Đoan bị dọa sợ đến mức cứng đờ lui về sau mấy bước, sắc mặt vô cùng khó coi, dáng vẻ kiêu ngạo cũng giảm đi phần nào.
Rất rõ ràng anh không ngờ đến được Bùi Nguyên Minh lại có thể lấy thân phận đường chủ cục chấp pháp Long môn để áp chế mình.
Lúc này Long Mộc Đoan có cảm giác vô cùng cáu giận.
Buộc Bùi Nguyên Minh từ chức đường chủ cục chấp pháp Long Môn là một trong những nhiệm vụ trong ngày hôm nay của anh.
Bây giờ chẳng những nhiệm vụ thất bại mà còn bị người kia tát vào mặt.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt nói:"Long Mộc Đoan, thấy anh cũng mang họ Long, tôi cho anh một cơ hội nữa!”
"Ngoan ngoãn xin lỗi đi" "Nếu không hôm nay tôi một phát đánh chết anh cũng sẽ chẳng có ai dám hé hé lời nào với tôi đâu"
"Tiền trảm hậu tấu, có quyền đặc biệt, đây chính là Long môn!".
Nghe Diệp Họa nói vậy, Tần Ý Hàm rút trường kiếm tùy thân bên người ra, vẻ mặt lãnh đạm.
Rõ ràng, chỉ cần Bùi Nguyên Minh ra lệnh, cô chắc chắn sẽ không chậm trễ mà trừ khử Long Mộc Đoan.
"Anh..." Long Mộc Đoan suýt chút nữa đang sống sờ sờ mà bị chọc cho tức chết..
Nhưng khi nhìn thấy ánh mặt lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh, anh lại chỉ có thể không ngừng nói với chính mình, bản thân chức vị thấp hơn không thể không cúi đầu.
Lúc này mà muốn dằn co qua lại với Bùi Nguyên Minh, quả thật là đang tìm đường chết! Tuy rằng nói, giang hồ phải biết đối nhân xử thế, không phải chém giết lẫn nhau.
Nhưng vấn đề là, khi người kia không coi trọng đạo lý đối nhân xử thế nữa, mà muốn chém giết.
Nắm đấm sẽ trở thành đạo lý duy nhất.
Long Mộc Đoàn đã nắm rõ được Tần Ý Hàm lợi hại như thế nào, cũng biết được lúc này Bùi Nguyên Minh có Tần Mộc Hàn chống lưng cho bản thân hoàn toàn không có cách nào đối chọi được với Bùi Nguyên Minh.
Lúc này, anh hít sâu một hơi,cố gắng kiềm nén nỗi hận của mình, sau đó khó khăn mà nói với Bùi Nguyên Minh: "Xin lỗi”.
"Tuy rằng anh xin lỗi chẳng có chút thành ý nào cả, có điều nể mặt Long thập tam thiểu Long Thiên Ngạo nhà anh, tôi sẽ miễn cưỡng mà chấp nhận”
Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ vai Long Mộc Đoan:” Cút đi” "Lần sau lúc mà muốn chọc tức tối, tốt nhất anh nên nghĩ đến hậu quả." "Bởi vì lần tới, tôi sẽ giết anh luôn đấy!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...