Bùi Nguyên Minh mỉm cười khoác tay ngăn Tần Y Hàm đang chuẩn bị ra tay.
Sau đó anh âm trầm mỉm cười nhìn Hùng Kinh Vũ, lãnh đạm nói: "Sở trường Hùng, trước tiên khoan nói về việc tôi có đồng ý với yêu cầu của anh hay không."
"Mà kể cả khi tôi thực sự đồng ý yêu cầu của anh đi chăng nữa, thì ba trăm năm mươi ngàn này của anh là ý gì đấy chứ?"
"Làm tôi bẽ mặt, hay là muốn sỉ nhục tôi?"
"Sao hả?"
"Cho anh ba trăm năm mươi ngàn anh chê ít à?"
Hùng Kinh Vũ vẻ mặt lạnh lùng.
"Bùi Nguyên Minh, một trăm đô tệ này đã coi như là nể mặt tên chó săn của Long gia như anh rồi!"
"Lẽ anh anh không biết người của Long môn đều là đều là chó săn cho Long gia!"
"Người của Long Môn đều là kẻ hầu người hạ cho Long gia hay sao?"
"Cho anh ba trăm năm mươi ngàn đã đủ chừa mặt mũi cho anh rồi, lẽ nào anh còn muốn được voi đòi tiên?"
"Tôi nói cho anh biết, nếu không phải nể tình Long Mộc Đoan tộc lão cũng có mặt ở đây, hôm nay chẳng những anh không có ba trăm năm mươi ngàn lui thân!"
"Hơn nữa còn phải bồi thường tiền tổn thất tinh thần cho tôi đó!"
Nói đến đây, Hùng Kinh Vũ cười hung ác nói: "Nếu như không đồng ý, tôi sẽ bắt anh vào nhà tù Vũ thành, cho anh ngồi tù rụt xương!”
Lúc này Long Mộc Đoàn cũng cười nói một cách kỳ quái: "Cậu Bùi, sở trường Hùng là người phụ trách thứ hai của sở cảnh sát Vũ Thành đấy, quyền cao chức trọng mà!
"Cho anh ba trăm năm mươi ngàn cũng thật sự là chừa mặt mũi cho anh lắm rồi!"
"Anh đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!"
"Cũng đừng bao giờ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
"Nếu không, lỡ như mà sở trường Hùng tức giận rồi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
"Đến lúc đó anh không những phải bồi thường xin lỗi, mà còn phải ngồi tù nữa đó!”
"Tôi hy vọng Bùi Nguyên Minh anh đây là một người biết thức thời!"
"Anh phải hiểu rõ, đứng phía sau sở trường Hùng không chỉ là Hùng gia, không chỉ là Long gia, mà còn có cả Long môn, thậm chí là cả Vũ Thành này, và Cung điện Hoàng Kim nữa...”
Long Mộc Đoàn dựa vào ghế, nhàn nhạt nói: "Ký tên đi, chứng minh hai người phụ nữ kia đều là kẻ lừa gạt"
"Nhân tiện viết đơn từ chức luôn.
Người như anh cũng không thích hợp làm người đứng đầu cục chấp pháp Long môn đầu”.
Truyện Trọng Sinh
"Nhanh nhẹn lên, đừng làm lãng phí thời gian của chúng tôi."
"Tôi còn có hẹn với sở trường Hùng lát nữa sẽ đi Hồng Lâu vui chơi!"
Long Tiểu Tuyết cũng lạnh lùng nói: "Mau ký đi, tôi đã chuẩn bị xong đơn từ chức cho anh rồi!”
"Bộ dáng của anh mà cũng dám tiếp nhận vị trí người đứng đầu cục chấp pháp Long môn sao?"
“Năng lực của bản thân đến đâu cũng không biết à?”
Trong lúc nói chuyện, Long Tiểu Tuyết lấy ra hai tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước ném thẳng lên bàn phía trước mặt Bùi Nguyên Minh.
"Cho anh một phút, nếu anh không ký, hậu quả tự mình gánh lấy!"
Bùi Nguyễn Minh cầm hai tập văn kiện lên xem, sau đó hứng thú mà nói: "Tôi có nên hiểu là các người đang uy hiếp tôi không nhỉ?"
Long Tiểu Tuyết lạnh lùng nói: "Không sai, anh có thể cho là vậy đi?"
Hùng Kinh Vũ cũng hùng hổ đứng dậy, bước đến đá văng Hàn Thâm đang đứng chen giữa hai người ra.
Sau đó anh đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, đốt một điếu xì gà sao đó phả khói thuốc nồng nặc vào mặt Bùi Nguyên Minh, nhàn nhát nói: “Tất cả những gì mà anh làm hôm nay hoàn toàn đã đắc tội đến tôi rồi."
"Tôi không ngại nói cho anh biết, một khi tôi đã tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
"Nếu anh không ký, tôi sẽ thực sự tức giận đấy!".
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: "Ồ? Nếu như anh tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng sao?" "Vậy thì hôm nay tôi lại muốn xem thử xem, hậu quả có thể nghiêm trọng như đến mức nào! Dứt lời, Bùi Nguyên Minh túm tóc Hùng Kinh Vũ sau đó đập thật mạnh xuống bàn.
"Rắc”
Mặt bàn bị nứt, dòng máu từ đầu chảy ra.
Mọi người có mặt, há hốc mồm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...