Chàng Rể Quyền Thế


"Lão Long, thủ trưởng Hùng, bớt giận, bớt giận..."
Nhìn thấy hai bên chỉ vài câu đã sắp gây hấn, Hàn Thâm chỉ cảm thấy mí mắt mình nhảy dựng.

Anh ta lăn lộn ở Vũ Thành gần nửa đời người, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, lúc này chỉ có thể dùng vẻ mặt làm hòa nói: "Xin hai vị cho Hàn tôi xin chút mặt mũi!"
"Đại cục làm trọng!"
"Đợi sau khi sự việc xong xuôi, Hàn Thâm tôi sẽ nhận hết trách phạt, không hề oán trách!"
"Chất"
"Mặt mũi?"
"Hàn Thâm cậu ở trước mặt ông đây có mặt mũi gì?"
Long Mộc Đoan đứng dậy, bước tới tát thẳng vào mặt Hàn Thâm.

Khuôn mặt Hàn Thấm thoáng chốc sưng lên, trong mắt anh ta hiện lên một tia tức giận, nhưng nghĩ đến thân phận của Long Mộc Đoan, ông ta chỉ có thể kìm nén tức giận.

Rốt cuộc, phía sau Long Mộc Đoan là cậu Long Thập Tam, là nhà họ Long.


Cho dù Hàn Thâm có trâu bò cỡ nào, cũng không thể trêu chọc nhà họ Long.

Lúc này, anh ta chỉ có thể cố đè nén lửa giận, nặn ra một nụ cười nói: "ông Long, thủ trưởng Hùng, hai vị lặn lội đường xa đến chỗ của tôi"
"Đương nhiên là để nói chuyện, không phải là để cãi nhau đúng không?"
"Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của mọi người đều sẽ không tốt!"
"Cho nên, hai vị đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không cần phải tính toán với Hàn Thâm tôi, được không?"
Nhìn dáng vẻ uất ức cầu toàn của Hàn Thâm, Long Mộc Đoan cười lạnh nói: "Được, nhìn vào thể diện của sáu băng nhóm, nhìn vào Hàn Thâm cậu cũng là một nhân vật, ông đây cho cậu thể diện!"
"Nhưng lát nữa nếu cậu không hiểu phải làm như thế nào, vậy thì đừng trách ông đây không nể tình"
Trong lúc nói chuyện, Long Mộc Đoàn còn chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: "Tên nhóc cậu thật may mắn."
"Nếu không phải nhìn vào mặt mũi của Hàn Thâm, ông đây đã tát cậu quỳ xuống đất rồi."
"Mấy chục năm nay, không biết có bao nhiêu người trẻ tuổi kiêu ngạo trước mặt ông đây, nhưng từng người một, còn không phải điều chết không có chỗ chôn!"
"Nên quỳ thì quỳ, nên bò thì bò..."
Nói xong, Long Mộc Đoàn cũng siết chặt nắm tay, dáng vẻ như rất trâu bò.


Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: "Nói nhảm nhiều như vậy."
"Người tôi hẹn gặp là Hùng Kinh Vũ, không phải Long Mộc Đoàn ông"
"Ông không mời mà tự đến cũng thôi đi, còn giả bộ trước mặt tôi"
"Ông không sợ hôm nay bê đá đập vào chân mình sao?".

"Mặt mũi lớn như vậy, sao không đi ra ngoài Vũ Thành làm tường thành."
"Ở đây giả vờ trâu bò cho ai xem?"
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Bùi Nguyên Minh, đám người Long Tiểu Tuyết tức muốn chết.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một kẻ không cho nhà họ Long mặt mũi.

Nếu không phải còn có việc quan trọng, bọn họ đều muốn trực tiếp ra tay giết chết tên khốn kiếp này.

"Được rồi, nếu đã gặp mặt thì phải nói chuyện chính!"
Vào lúc này Hùng Kinh Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, sau khi đánh giá trên dưới Bùi Nguyên Minh một lúc, ông ta lạnh lùng nói: "Cậu tên là Bùi Nguyễn Minh, đúng không?"
"Tôi nghe Hàn Thâm nói cậu bảo lãnh cho hai kẻ lừa đảo bị bắt vào Sở cảnh sát Vũ Thành của chúng tôi, Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương đúng không?"
"Cậu có biết hai người họ đã phạm trong tội gì không?"
"Mỏ vàng ở Vũ Thành có liên quan đến kế sinh nhai của hàng nghìn hàng vạn hộ gia đình ở Vũ Thành!"
"Thế nhưng hai người phụ nữ không biết xấu hổ kia lại dám nói mỏ vàng thuộc về bọn họ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui