Chàng Rể Quyền Thế
"Anh rể, mẹ và chị gái của tôi thật sự bị oan."
"Anh nhất định phải tìm cách cứu họ!"
Sau khi Trinh Khánh Vân thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức lo lắng nói.
Bất kể là Thanh Linh hay Trịnh Tuyết Dương từ nhỏ đã được nuông chiều.
Làm sao họ có thể chịu đựng được những uất ức trong tù?
Bùi Nguyên Minh vỗ vai Trịnh Khánh Vân, nhẹ giọng nói: "Mỗi khi gặp phải chuyện lớn đều cần bình tĩnh."
"Chuyện này rõ ràng là nhằm vào chúng ta, mùi vị âm mưu quá lớn.
"Cho nên càng là lúc này, chúng ta càng không thể kích động."
"Anh vừa đã để Hàn Thâm ra mặt, dùng thể lực của bang Đầu Búa của anh ta để xem có thể đưa họ ra ngoài hay không."
Trịnh Khánh Vân sửng sốt, nói: "Bang Đầu Búa dù là một trong sảu băng nhóm lớn ở Vũ Thành, nhưng bọn họ ở trong mắt Cung điện Hoàng Kim và nhà họ Long, có lẽ một chút trọng lượng cũng không có đi?"
"Hàn Thâm đi đưa người ra, liệu có được hay không?"
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: "Không thử thì làm sao biết được?"
Ỗ"Một mặt, thử nhìn năng lực của vị anh Sầm này"
"Mặt khác, chính là ném thử hòn đá xem nước ở Vũ Thành rốt cuộc sâu bao nhiêu."
Thấy Bùi Nguyên Minh đã thu xếp xong xuôi, Trịnh Khánh Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nghĩ một hồi, cô ta đột nhiên yếu ớt nói: "Anh rể, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện"
"Lần này tôi đến Vũ Thành đã ký mấy hợp đồng biểu diễn thương mại, mặc dù tất cả đều được ký với Cung giải trí Vũ Thành."
"Nhưng nếu tôi phá vỡ hợp đồng không tham gia biểu diễn, theo hợp đồng, tôi phải bồi thường rất nhiều tiền."
"Cung giải trí Vũ Thành?"
"Hùng Nguyên Hóa?"
Bùi Nguyên Minh cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.
"Ngày mai em tiếp tục tham gia hoạt động biểu diễn thương mại, anh sẽ để Sở Tuần Hiện đi theo em."
"Một khi có chuyện gì xảy ra, ngay lập tức liên hệ với anh."
"Có anh rể ở đây, em cứ yên tâm."
Sáng sớm hôm sau, mặc dù Trịnh Khánh Vân có chút lo lắng, nhưng có Sở Tuấn Hiên đi cùng cô ta vẫn tham gia hoạt động biểu diễn thương mại.
Mặt khác, Hàn Thâm cung kính báo cáo sự việc với Bùi Nguyên Minh.
Theo lời kể của anh ta, tối qua anh ta đã vận dụng vô số mối quan hệ tìm được người đứng thứ hai trong Sở cảnh sát Vũ Thành.
Vị đứng thứ hai của Sở cảnh sát Vũ Thành này đồng ý gặp Bùi Nguyên Minh, cò về việc có thả người hay không lại là chuyện khác.
Bùi Nguyên Minh cũng biết đây có lẽ là giới hạn năng lực của Hàn Thâm, vì vậy anh cũng không làm khó cho đối phương.
Bốn giờ chiều.
Trong căn cứ của bang Đầu Búa, đã một giờ trôi qua kể từ thời gian hai bên đồng ý gặp mặt.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên dựa vào ghế Thái Sư, uống trà Phổ Nhĩ từ bộ sưu tập trà quý của Hàn Thâm.
Ngược lại là Hàn Thâm đang ngồi cùng anh, lúc này có chút đứng ngồi không yên.
Anh ta vừa mới đầu quân dưới chướng của Bùi Nguyên Minh, giúp anh hẹn gặp người đứng thứ hai của Sở cảnh sát Vũ Thành.
Kết quả là đối phương không những đến muộn mà còn muộn cả tiếng đồng hồ.
Điều quan trọng nhất là mỗi lần anh ta gọi điện, đầu dây bên kia chiếu lệ vài câu nói sẽ đến ngay, cuối cùng liền trực tiếp cúp máy.
Điều này khiến cho sắc mặt của Hàn Thâm trở nên vô cùng khó coi.
"Hàn Thâm, xem ra mặt mũi của anh ở Vũ Thành cũng không được lớn lắm."
"Bang Đầu Búa của chúng ta cũng rất khó Xoay sở".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...