Chàng Rể Quyền Thế


Hơn mười phút sau, chiếc Rolls-Royce này dường như sắp bị người lục tung.

Khuôn mặt của mười thanh tra cảnh sát vốn đang phấn khích bỗng trở nên tái nhợt.

Không bao lâu, người dẫn đầu trở lại, nhỏ giọng nói: "Cậu Alex, không có gì cả!"
Trương Alex sắc mặt hơi thay đổi, anh ta hét lớn: "Chuyện này không thể nào!"
Khi anh ta vừa nói xong thì đã trực tiếp lao tới chộp lấy bức thư pháp hình của Bùi Nguyên Minh.

Lật qua lật lại một lúc sau, Trương Alex thở hổn hển, tức giận quát Bùi Nguyên Minh: "Bội đạo của Tổng giáo đầu đâu? Nó đâu rồi? Không thể để mất nó được!"
Thứ này rất quan trọng, ngoài dùng để gài bẫy nó còn có chức năng khác.

Nếu anh ta thực sự không thể tìm được thì dù có chặt đầu anh ta xuống cũng không đền nổi.

"Tôi đã nói rồi, tôi không biết Tổng giáo đầu bội đạo là cái gì, cũng không có hứng thú đến.


nó.

Về phần anh nói tôi giấu đồ trong bức thư pháp, anh có thấy bản thân mình nực cười không?” Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm nói.
"Tôi đã nói là buổi sáng tối mới ra ngoài mua bức thư pháp này ở cửa hàng đồ cổ.

Chẳng lẽ cửa hàng đồ cổ có thể tặng kèm loại đồ tốt như vậy sao?”
"Tốt rồi, bây giờ xe của tôi cũng sắp vì các anh mà hỏng rồi, nhưng anh vẫn chưa tìm được thứ mình muốn.

Trường Alex, anh không nghĩ mình nên cho tôi một lời giải thích sao?"
Ánh mắt của Hoà Thanh Phong là lạ, sau đó ông ta nhớ tới đống tro bụi mà Bùi Nguyên Minh vừa ném ra ngoài cửa sổ, trên mặt ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc.

Một ý nghĩa hình như đã nảy ra trong đầu ông ta.

"Tên khốn họ Bùi kia! Cậu đã lấy trộm bội đạo của tổng giáo đầu của tôi đúng không?"
"Vậy mà anh còn muốn tôi cho anh một lời giải thích sao?” Trương Alex mặt tái mét, hét lên.

“Anh màu đem thứ đó giao nộp ra đây.

Nếu không tồi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”
Vậy kia sáng sớm hôm nay vẫn còn ở trong tay anh ta, vì phối hợp thực hiện kế hoạch của Bùi Cửu Thiên nên mới lấy ra dùng.



Hơn nữa khi nãy Bùi Thiếu Cung cũng vô cùng chắc chắn nói đồ đã đặt trong bức thư pháp rồi.


Sao bây giờ lại không tìm thấy?
Trương Alex đã chịu đựng lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng anh ta cũng chờ được thời cơ để trả thù Bùi Nguyên Minh.

Anh ta không thể chấp nhận việc mình công cốc quay về và càng không chấp nhận mình lại có cái kết cục như thế này.

Điều quan trọng nhất là nếu bội đạo của tổng giáo đầu bị mất thì cho dù anh ta có chết cũng không đến được tội.

"Bùi Nguyên Minh, mau giao bối đao của tổng giáo đầu ra đây” Trương Alex lúc này dường như đã mất kiểm soát, anh ta nắm lấy sáng trong tay và trực tiếp ấn vào trán Bùi Nguyên Minh, quát: "Trả lại đồ cho tôi! Nếu không, tôi sẽ giết chết anh”
"Rắc...!
Không đợi người khác phản ứng, Bùi Nguyên Minh đã duỗi tay ra tùy ta bẻ một cái.

Cùng với động tác của anh, cánh tay của Trương Alex trực tiếp bị bẻ gãy.

"A."
Một tiếng hét thê lương truyền đến, Trường Alex đau đến mức toàn thân run rẩy, sau đó anh ta nằm trên đất quằn quại lăn qua lăn lại.

Một nhóm người nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn chết lặng, bọn họ không ai có thể nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh dám trực tiếp bẻ gãy cánh tay của Trương Alex ở nơi đông người như thế này.


Đám người Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas nhìn thấy cảnh này thì có chút do dự, bọn họ muốn can thiệp vào nhưng lại bị một câu “ân oán cá nhân” của Hòa Thanh Phong đuổi đi.

"Đi nào" Bùi Nguyễn Minh phớt lờ ánh mắt của mọi người và bảo tài xế thu dọn đồ đạc, sau đó xoay người đi về phía cổng trang viên nhà họ Bùi.

Mấy người thanh tra muốn đứng ra cản lại đều bị anh đá bay ra chỗ khác, trong nhất thời, Bùi Nguyễn Minh thổi lên hai cơn phong ba.

Chỉ trong vòng một giờ mà đã có tận hai sự kiện lớn xảy ra.

Bất kể là đánh vào mặt Bùi Thiếu Cung hay đánh gãy tay Trường Alex, thì cũng chỉ có thể nói anh là một người phách lối bá đạo, cũng có thể nói là hoàn toàn không nể mặt Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas.

Từ xưa đến nay, ở Cảng Thành và Las Vegas chưa ai dám làm điều này cả.
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui