Chàng Rể Quyền Thế
Bùi Nguyên Minh nói nhẹ: “Tôi giúp Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas các người giải quyết một kẻ nằm vùng Đảo Quốc”
“Các người chẳng những không biết ơn tôi thì thôi”
“Còn ở đây mà lải nhải dài dòng.”
“Các người thật sự cho rằng tôi không dám giết các người hay sao?”
Tổng quản Bùi lạnh giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chúng tôi khi nào đến lượt người ngoài như cậu lo liệu?”
| Hậu quả của việc tùy tiện can thiệp vào Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chúng tôi là
gì?"
“Cậu đã cân nhắc qua hay chưa?”
“Mau quỳ xuống, nếu không, đừng trách tôi điều trong binh tới tiêu diệt cậu!”
“Đến lúc đó cậu chết cũng không có chỗ chôn!”
Tổng quản Bùi rút điện thoại di động ra, sẵn sàng bấm một số đặc biệt.
“Khi nào mà một tên người hầu cũng có thể đại diện cho Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas đến đây khoe mẽ!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chứa đầy uy nghiêm vang lên.
Sau đó mọi người vô thức quay lại, nhìn về hướng đường núi, lúc này Bùi Văn Cẩn mặc áo ngũ thân tay chẽn, hai tay ôm lưng đi tới.
Ông ta không mang theo ai bên cạnh mà thản nhiên bước ra ngoài như đi dạo trong vườn.
Nhưng ngay cả như vậy, một loại hơi thở không thể tả được cũng điên cuồng tỏa ra từ trên người ông ta.
Vẻ mặt ông ta lạnh lùng bước đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, tầm mắt lạnh nhạt lướt qua tổng quản Bùi và những người quản sự áo xanh, lạnh lùng nói: “Dựa vào mặt mũi của bà cụ nhà họ Bùi, tự phê đi một tay, sau đó cút đi”
“Bùi môn chủ!”.
Tổng quản Bùi khẽ nghiến răng, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
Ông ta quả thực có thể dựa vào bà cụ nhà họ Bùi để diễu võ dương oai ở Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas.
Nhưng ở trước mặt môn chủ, ông ta lại không dám có một chút sơ suất.
Nhưng ông ta cũng không muốn phể đi bàn tay, lúc này mới hừ nhẹ nói: "Ông nên biết, hôm nay tôi xuất hiện ở chỗ này là do ý chí của bà cụ nhà họ Bùi!”
“Ông thân là môn chủ, không chấp hành mệnh lệnh của bà cụ nhà họ Bùi thì thôi.”
“Còn muốn phế đi tay của chúng tôi”
“Bùi môn chủ, ông định trở mặt với bà cụ nhà họ Bùi hay sao?”
Bùi Văn Cẩn thờ ơ nói: “Ông nghĩ có thể trở mặt sao?”
“Huống hồ gì ông cũng chỉ là một tên người hầu lại có ảo tưởng rằng bà cụ nhà họ Bùi sẽ trở mặt với tôi vì ông?”
“Tôi tuy bất hiếu nhưng cũng là con ruột của bà”
“Cho dù như thế nào, ông vẫn chỉ là một tên người hầu thôi.”
“Đi ngay, một bàn tay.”
“Không nói nhảm nữa, nếu không hai tay"
Nhìn thấy Bùi Văn Cẩn hoàn toàn không cho mình một chút mặt mũi nào, tổng quản Bùi Tiền tức giận từ trong lòng đến mức sôi cả ruột gan, khẽ nghiến răng nói: “Bùi môn chủ, tôi biết thân phận của ông, cũng biết ông ở Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas là người đã nói được thì sẽ làm được!”
“Nhưng chúng tôi luôn bên bà cụ nhà họ Bùi nên không bị ông khống chế!”
“Chúng tôi đều không phải là kẻ dễ bắt nạt!”
“Hôm nay, tên nhóc Bùi Nguyên Minh giết chết đại nhân Thiên Kiệt, chuyện này nhất định phải có lời giải thích!”
“Nếu ông chịu để chúng tôi mang Bùi Nguyên Minh đi!”
“Như vậy ông vẫn sẽ là môn chủ!”
“Nhưng nếu ông muốn xen vào việc của người khác, chờ đến sinh nhật của bà cụ nhà họ Bùi, sau khi nhà họ Bùi lên ngôi, ông càng ngày càng kém, đến lúc đó cũng đừng trách tôi không khách sáo với ông!”
“Tôi là tổng quản, cả đời này cũng đều là tổng quản!”
“Cái chức môn chủ của ông, không biết còn có thể làm được bao nhiêu ngày nữa!”
Giờ phút này tổng quản Bùi có thể bất chấp tất cả mà nói, lời nói của ông ta, cũng như dáng vẻ lúc này tràn đầy khí thế.
“Không khách sao?”
Bùi Văn Cẩn cười:
“Bây giờ tôi có thể hiểu được việc một chuyện, đầy tớ lại có thể ức hiếp chủ nhân, còn là một trong những người hầu của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, ngay cả môn chủ tôi mà cũng bị uy hiếp?”
“Đúng là cao thủ tổng quản Bùi!”
“Rất có bản lĩnh!”
- -----------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...