Chàng Rể Quyền Thế
Cô bé ở quầy thu ngân đau đớn ôm lấy mặt mình, lúc này cô ta đã bị khí thể của Giang Văn Huy dọa cho không dám nói lời nào.
Cô ta làm ở quầy thu ngân lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người phách lối như vậy.
“Tôi không muốn nhắc lại mấy câu lúc nãy.” Giang Văn Huy lạnh giọng mở miệng, đồng thời ánh mắt quét qua những bảo vệ kia: “Nếu các người muốn chết thì cứ đi lên, chỉ cần các người có thể chịu được hậu quả!”
Một đám bảo vệ liếc nhau một cái, đều bị khí thế của Giang Văn Huy hù dọa cho câm như hến.
“Tôi… Tôi gọi điện thoại cho thư kí Hạ…”
Cô bé quầy thu ngân nhanh chóng bấm vào số điện thoại văn phòng của Hạ Vân, mặc dù cô ta không biết rốt cuộc người trước mắt có địa vị gì, nhưng bây giờ cô ta nhất định phải làm cho thư kí Hạ Vân xuất hiện, nếu không chỉ sợ không ai làm gì được anh ta.
Mấy phút sau, Hạ Vân xuất hiện ở sảnh lớn, bên cạnh cô ta còn có Tống Kiều Linh, hai người đang bàn chuyện thì nghe nói có người đến công ty làm loạn, sau đó cùng nhau đi xuống.
“Thư ký Tống, cuối cùng chị cũng đến rồi!”
“Nếu chị không đến, công ty của chúng ta có khi bị anh ta hủy mất.”
Nhìn thấy mặt mũi cô bé quầy thu ngân bầm dập, mà những vệ sĩ kia lại câm như hến, Hạ Vân khẽ cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao có nhiều vệ sĩ ở đây như thế mà còn có người dám đánh cô?” “Thư kí Hạ, chính là anh ta! Anh ta cực kỳ phách lối, hơn nữa còn nói trong vòng ba phút chị nhất định phải xuất hiện, nếu không anh ta sẽ bắt chị quỳ xuống!” Cô bé quầy thu ngân đã chảy nước mắt rồi.
Người đàn ông trước mắt này đánh sao?
Hạ Vân quay đầu nhìn Giang Văn Huy lúc này đang hiện ngang kiêu ngạo, cô ta nhận ra người đàn ông này tên là Giang Văn Huy, hình như là người của gia tộc hạng ba nào đó trong thành phố Nam Hải? Loại người này mà dám đến công ty đầu tư Bùi thị làm loạn à? Anh ta mà cũng có tư cách này?
“Anh ta sao? Chắc anh ta không có can đảm này đâu?” Hạ Vân khẽ nhíu mày, với địa vị của công ty đầu tư Bùi thị ở thành phố Nam Hải, cho dù là gia tộc hạng nhất cũng không dám làm chuyện như vậy.
Lúc này, Giang Văn Huy nhìn ngó cả người Hạ Vân một lát, mới nở một nụ cười hài lòng, nói: “Cô ta không nói sai đâu, là tôi đánh đấy, cô không cần phải nghi ngờ đâu.”
Giờ phút này, hai mắt Giang Văn Huy bắn ra ánh sáng, lúc nhìn rõ Hạ Vân, anh ta thật sự giật nảy mình, nhan sắc của người này còn đẹp hơn cả người mẫu hay minh tinh.
Còn người phụ nữ bên cạnh cũng có nhan sắc không tầm thường, hai người đứng chung một chỗ, như hoa như ngọc.
Xem ra vị trí tổng giám đốc này rất có phúc đấy.
Hạ Vân nghe thấy câu này thì lông mày cau lại, chỉ là người của gia tộc hạng ba mà dám tới công ty đầu tư Bùi thị làm loạn? Rốt cuộc anh ta dựa vào cái gì thế?
“Giang Văn Huy, anh nên biết… Tùy tiện đánh người của công ty đầu tư Bùi thị chúng tôi, nhà họ Giang các người không gánh nổi hậu quả đâu?” Hạ
Vân hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
“Hậu quả? Tôi phải chiu hâu quả gì thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...