Chàng Rể Quyền Thế
“Bộp bộp bộp”
“Cậu Minh quả nhiên là cao nhân”
“Chẳng trách lại dám chống lại mệnh lệnh của cụ bà.” “Chỉ có điều này tôi không rõ, không biết cậu là anh hùng tuổi trẻ hay là não cậu có vấn đề?” Một giọng nói mỉa mai vang lên.
Ngay sau đó, mấy bóng người bước ra khỏi bụi cây.
Mấy người này mặc áo dài màu xanh, người nào người nấy thái độ vô cùng lạnh lùng.
Đứng ở giữa là một ông già nhìn có vẻ rất gầy gò.
Mặt ông ta nhẵn bóng không có râu, trong tay bóp hai hạt óc chó.
Ông ta nheo mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, ánh mắt miệt thị coi thường.
Cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm chỉ tay sai khiến!
“Tổng quản Bùi!”
Nhìn thấy người này, sắc mặt của Bùi Diễm Lan hơi thay đổi.
“Người nào tới vậy?” Bùi Nguyên Minh hào hứng lên tiếng, anh không tưởng tượng được có ngày hôm nay, ở hai thành.
phố Cảng Thành và Las Vegas lại có người dám đứng trước mặt anh huênh hoang như vậy.
Vậy nên anh cảm thấy rất hứng thú với thân phận của đối phương.
Trên trán Bùi Diễm Lan xuất hiện một vạch đen, cô ta nói nhỏ: “Người này là chân sai vặt của cụ môn chủ, đã ở bên cạnh ông ấy mấy chục năm rồi.”
| “Từ sau khi cụ môn chủ xây dựng lại Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas ông ta làm tổng quản từ hồi đó tới bây giờ.”.
“Đến khi cụ môn chủ lui về sau, ba tôi lên nắm quyền, ông tổng quản Bùi
này đi theo chăm sóc cụ bà” “Anh cứ coi ông ta như thái giám tổng quản trong hoàng cung là được.” “Nói tóm lại, ông ta có thân phận rất lớn ở Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas.”
“Mặc dù không lộ mặt nhiều nhưng thật ra là một nhân vật lớn rất đáng sợ.”
“Kể cả là ba tôi gặp ông ta cũng phải khách sáo mấy phần.” “Không ngờ ông ta cũng tới, xem ra lần này bà tôi thật sự xuất chiêu rồi” Nói đến đây, sắc mặt của Bùi Diễm Lan càng trở nên khó coi hơn.
Là con gái nuôi của Bùi môn tại Cảng Thanh và Las Vegas, cô ta hiểu rõ sức mạnh của Bùi môn ở hai thành phố này đáng sợ như thế nào.
Ví dụ như ông tổng quản Bùi này, mặc dù khuôn mặt ông ta có vẻ bình tĩnh thản nhiên, dáng vẻ như cười như không nhưng sức mạnh và thân thủ của ông ta đều vô cùng đáng sợ.
Nghe thấy Bùi Diễm Lan giới thiệu về mình rồi lại nhìn thấy thái độ e sợ của cô ta, khuôn mặt tổng quản Bùi lộ rõ vẻ đắc ý.
Rõ ràng, điều ông ta thích nhất chính là nhìn thấy những người của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas bình thường vẫn cao cao tại thượng nhưng lại phải cung kính trước thân phận của ông ta.
Ngoài ông ta ra, mấy người đàn ông mặc áo dài màu xanh đứng bên cạnh người nào người nấy thái độ đều vô cùng lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như đang chờ xem kịch hay.
Những người này đều là quản lý ở Bùi môn Cảng Thành và Las Vegas do chính tổng quản Bùi dạy dỗ nên, bình thường.
tất cả đám người này cũng đều kiêu căng, hống hách.
Lúc đi lại trong Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas, mấy người này thật sự không khác gì những thái giám ở trong cung, thân phận đều vô cùng cao quý.
Chính điều đó khiến những người này lúc này cũng vênh mặt hất hàm, chỉ tay sai khiến.
Trong mắt đám người này, chỉ cần bọn chúng xuất hiện thì bất cứ người nào ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas cũng đều phải quỳ xuống.
Bởi vì Bùi môn tự cho mình là đại biểu của vương pháp ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas.
“Cậu chính là Bùi Nguyên Minh đúng không?”
Những quản lý mặc áo dài màu xanh khác cũng nhìn Bùi Nguyên Minh chằm chằm rồi hét lên: “Còn không mau quỳ xuống”
“Quỳ xuống?”
Bùi Nguyên Minh chắp hai tay ở sau lưng, anh cười như không cười rồi lên tiếng: “Dựa vào đầu mà bắt tôi phải quỳ?”
“Dựa vào chuyện các ông không còn thấy ngày mai sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...