Chàng Rể Quyền Thế


"Răc...!
Vào lúc này, cửa lớn của phòng điều hòa bị một người đá văng.

Bùi Nguyễn Minh mặc một chiếc áo Hoodie ấm áp, bưng một chén trà Phổ Nhĩ tiến vào.

Anh vô tư ngồi ở bàn ăn đối diện, híp mắt nhìn Lý Liên Kiệt.

Vào giây phút nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, sâu trong mắt anh ta lóe lên một tia thù hận.

Nhưng chẳng mấy chốc, vẻ thù hận này đã tan thành mây khói, trong mắt vị Chiến Thần này không còn ý chí chiến đấu nữa.

Hai ngày qua, anh ta không ngủ không nghỉ, lại còn phải chịu cái lạnh thấu xương.

Ngay từ đầu, Lý Liên Kiệt còn có thể miễn cưỡng chống cự nhờ vào thực lực và ý chí mạnh mẽ của bản thân.

Nhưng vì lúc trước dùng thôi miên cường độ thấp quá độ nên ý chí của Chiến Thần không chịu được bao lâu.

Chỉ có thể nói, Lý Liên Kiệt tự tạo nghiệt nên phải chịu hậu quả.

Nếu anh ta không sử dụng thôi miên cường độ thấp quá nhiều lần, có lẽ sẽ chịu đựng được một thời gian.

Chỉ tiếc, trên đời này không có nếu như.


“Tên họ Bùi kia, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Mặc dù ý chí sắp suy sụp, nhưng khỏe mắt anh ta vẫn giật giật thấy cảnh tượng trước mắt này.

Lý Liên Kiệt chậm rãi nói, chỉ có điều giọng nói của anh ta chẳng khác nào người sắp chết.

Bùi Nguyễn Minh thản nhiên uống một hớp trà, sau đó cười cười nói: “Thiếu chủ Lý, chào anh.

Một ngày không gặp anh mà như cách xa ba năm.

Anh nói xem, sao anh lại vô dụng như vậy chứ?” “Nếu ngày đó, anh bắn một phát súng vào trán của Bùi Cửu Thiên, giết chết anh ta thì bây giờ dù anh có lưu vong ra nước ngoài, cũng không rơi vào tình cảnh như lúc này.

Bùi Nguyên Minh bước lên phía trước, vỗ vỗ vào mặt Lý Liên Kiệt, đồng thời đổ nước trà ấm áp lên mặt anh ta.

Chén nước trà khơi dậy khát vọng sống trong Lý Liên Kiệt.

Nó cũng giúp đôi môi khô nứt nẻ của anh ta được ẩm ướt.

Lý Liên Kiệt cố gắng lè lưỡi ra liếm, nhưng khi nhìn thấy nụ cười mỉa mai của Bùi Nguyên Minh thì anh ta sững người lại, giống như bị sét đánh.

Lý Liên Kiệt biết động tác này của mình, đã khiến bản thân mất hết tôn nghiêm trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Anh ta ngây ra một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Anh cười đáp lại: “Tôi chẳng muốn thế nào cả.


Tôi chỉ hoàn thành trận cá cược giữa chúng ta thôi.

Nếu Bùi Cửu Thiên vẫn còn sống khỏe mạnh thì cái mạng này của anh thuộc về tôi.

Bây giờ, anh chỉ là một con chó của tôi thôi, hiểu chưa? Tôi muốn anh chết thì anh phải chết.

Tôi bảo anh sống, anh mới được sống...!
Bùi Nguyễn Minh híp mắt lại, trên mặt là nụ cười lạnh lùng: “Nhưng con người của tôi luôn thích cho người khác cơ hội.

Dù bây giờ, anh chỉ như một con chó trong mắt tôi, nhưng tôi vẫn muốn cho anh một cơ hội.” “Người đâu, cởi trói cho Thiếu chủ Lý của chúng ta.

Bùi Nguyễn Minh cười cười bảo Thôi Văn Triết cởi trói cho Lý Liên Kiệt, sau đó tự tay rót một chén trà Phổ Nhỉ đặt ở trên mặt bàn trước mặt anh ta.

Anh lấy một khẩu súng lục ở trong ngực áo ra, đặt ở bên cạnh.

“Anh nhìn đi, tôi đối xử với anh vẫn coi là khách sáo, phải không?” “Bây giờ, tôi cho anh cơ hội cuối cùng.

Một là cầm súng lên để kết thúc sinh mệnh của mình, tôi sẽ tôn trọng anh như một người đàn ông.

Ngày này năm sau, tôi sẽ đốt cho anh chút tiền giấy.

Hai là anh uống hết chén trà này, sau đó quỳ xuống.

“Đương nhiên, quỳ gối cũng chẳng nhục nhã gì.

Dù sao, Tử công chúa cũng từng quỳ trước mặt tôi vì cái mạng nhỏ này của anh.

Ngay cả công chúa của đế quốc Ba Tư cũng quỳ gối được, kẻ giả dạng làm người nước ngoài như anh có gì mà không quỳ nổi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui