Chàng Rể Quyền Thế
: “Cháu là một đứa trẻ ngoan, đúng là một đứa trẻ ngoan mà.”
Thanh Linh tỏ vẻ rất hài lòng, bà ta đánh giá Long Thương Húc một lượt rồi lại nhớ tới chuyện anh ta tặng mình một món quà có giá mấy chục tỷ.
Vào lúc này bà ta nhìn Long Thương Húc bằng ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn thì càng cảm thấy hài lòng.
Thanh Linh nhanh chóng kéo Trịnh Tuyết Dương từ trên xe xuống, bà ta trầm giọng nói: “Cậu Long Thập Tam, vì để bày tỏ lòng cảm ơn của tôi đối với cậu, tôi quyết định sẽ đi tới Vũ Thành cùng với hai đứa con gái của tôi.” “Rất hân hạnh, cháu rất hân hạnh...!
Hai mắt của Long Thương Húc sáng bừng lên, sau khi anh ta nhận được tin tức kỵ sĩ bàn tròn của đế quốc ba Tư giết Trinh Tuyết Dương thì đã lên đường ngay lập tức.
Mọi chuyện quả nhiên nằm trong dự đoán của anh ta, đây chính là cơ hội.
“Người đâu, hãy bảo vệ người nhà tổng giám đốc Trịnh thật tốt.” “Bắt đầu từ bây giờ, người nhà tổng giám đốc Trịnh chính là khách quý của Long Thương Húc tôi đây.
Kẻ nào dám động tay động chân với khác quý của tôi thì kẻ đó sẽ chết không có chỗ chôn” Trịnh Tuyết Dương bất đắc dĩ thở dài một cái, cô muốn từ chối lời mời tới Vũ Thành thế nhưng lần này cho dù như thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể nào mở miệng nói thành lời được.
Bởi vì đúng là Long Thương Húc đã đưa người tới cứu cô, còn Bùi Nguyễn Minh hiện giờ đang ở đâu cơ chứ?
Trịnh Khánh Vân cẩn thận đi tới bên cạnh Trịnh Tuyết Dương, cô ta nằm lấy góc áo của cô rồi khẽ nói: “Chị ơi, em đoán chính anh rể đã bảo chiến thần Thiên Đồ tới đây đấy
Trịnh Tuyết Dương hơi ngớ người ra, lúc này cô đang định nói gì đó nhưng Thanh Linh lại vừa hay nghe được câu này, bà ta mỉm cười giễu cợt rồi nói: “Thằng khốn họ Bùi kia bảo một chiến thần tới bảo vệ chúng ta ư?” “Trịnh Khánh Vân, rốt cuộc con uống phải bùa mê thuốc lú gì của nó mà lại tin tưởng nó đến thế vậy con” “Tên khốn kia có tài cán gì mà có thể sai bảo được một chiến thần cơ chứ, nếu như mẹ đoán không sai thì chiến thần đó chắc chắn là được cậu Long Thập Tam đây mời tới.
“Có điều cậu Long Thập Tam là một người khiêm tốn, cậu ấy không muốn để người khác biết được mối quan hệ giữa mình và chiến thần thiên đồ thế nên mới có một cảnh vừa nãy thôi.” “Con không nhìn ra hai người đó đang diễn kịch với nhau à.” “Nếu không, bọn họ có thể đánh thắng dễ dàng như thế thì sao có thể rút lui được chứ.
Thanh Linh tỏ vẻ đó là điều đương nhiên.
“Nhưng mà.” Trịnh Khánh Vân muốn phản bác lại gì đó.
“Không có nhưng nhị gì hết, mẹ nói sao thì chính là vậy “Mẹ là mẹ của con, mẹ còn có thể hại con được sao?” “Tóm lại lần này cậu Long Thập Tam tới đây là nể tình nên mới chúng ta, điều này cho thấy chắc chắn cậu ta có ấn tượng rất tốt với chị của con.
“Lần này, con gái của mẹ có thể gả vào trong nhà giàu quyền lực được rồi.
Vẻ mặt của Thanh Linh vô cùng đắc ý, Bùi Nguyên Minh gì gì đó, tất cả mọi nguy hiểm đều bị bà ta ném lên tận chín tầng mây rồi.
Lúc này Thanh Linh nở nụ cười rồi sau đó ung dung đi về phía của Long Thương Húc, còn kém miếng mở miệng gọi một tiếng con rể ngoan thôi.
Nửa tiếng sau tại Cảng Thành.
“Kỵ sĩ bàn tròn của đế quốc ba Tư dẫn theo mười tám thánh điện kỵ sĩ đi tới thủ đô sao?” “Bọn họ ra tay tấn công đoàn xe của Trịnh Tuyết
Dương.
“Vào thời khắc quan trọng Đường Thiên Đồ đã ra tay rồi.” “Sau đó người của Long Thương Húc cũng tới sao?”
Nửa tiếng sau, duwois ánh đèn rực rỡ trong Khu giải trí thủ đô ở Cảng Thành, Bùi Nguyên Minh cầm một chiếc máy tính bảng ở trong tay xem tình báo ở trong đó.
Sau đó Bùi Nguyễn Minh nghiêng người nhìn Thôi Văn Triết rồi nói: “Người nhà vợ tôi có sao không?” “Cậu Bùi, chị dâu rất tốt, ba người bọn họ đều không sao “Tôi nghe nói bệnh viện nhân dân ở thủ đô đã sai người đi kiểm tra ngay lập tức, tất cả mọi người đều không sao cả, không có việc gì đáng ngại đầu.
Từ sau khi Thôi Văn Triết tiếp quản Khu giải trí thủ đô, anh ta không còn là một kẻ hung hãn, quần áo là lượt nữa mà dần dần có được phong thái của kẻ bề trên khống chế mọi thứ ở trong tay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...