Bùi Nguyên Minh cầm lấy chén nước trên bàn uống một hớp rồi bảo người kia điều chỉnh camera đến vị trí chính diện với Lý Phú An.
Bây giờ nhìn nụ cười mỉm trên mặt gã ta, Bùi Nguyên Minh lại im lặng suy ngẫm.
Mà cùng lúc này ở phòng VIP số một, Lý Phú An ngồi xuống rồi khẽ gật đầu, sau đó nhìn người chia bài một lát và mỉm cười nói: "Chào cô em xinh đẹp, đêm nay làm phiền cô rồi”
“Phiền cô nói với ông chủ của cô một tiếng, quy định của đêm nay vẫn giống bốn ngày trước”
“Người thì tùy các người phải ra”.
“Nửa buổi thay người cũng không sao, tôi đây không để ý”
Có thể nói cách nói chuyện của Lý Phú An nhẹ nhàng và ấm áp như một khối ngọc, không có bất cứ cảm giác uy hiếp nào, chỉ | trông như anh trai nhà bên.
Thái độ như vậy chẳng những khiến quần chúng xung quanh tăng hảo cảm hơn với gã ta, mà đến cả nhân viên phục vụ trong khu giải trí đều cảm thấy gã ta vô cùng vừa mắt.
Dù sao họ cũng đã từng gặp nhiều loại khách giàu mà thô lỗ, thua đỏ mắt nên nổi trận lôi đình rồi.
Mà cái tên Lý Phú An này đúng là khiến hai mắt của những nhân viên phục vụ này sáng rực lên.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh đứng trong phòng quan sát mới thản nhiên nói: “Thú vị đấy”
Cách hành xử này có nghĩa là đối phương đã nắm chắc phần thắng, hoặc là từ đầu đến cuối không quan tâm đến thắng thua.
Nhưng nếu đã tới khu giải trí, vậy thì không có người nào lại không quan tâm thắng thua, cho nên gã ta đã nắm chắc là mình sẽ thắng rồi!
Nhưng mà vì sao chứ?
Bùi Nguyên Minh nhìn Hòa Thanh Phong một lát.
Hòa Thanh Phong cười khổ một tiếng: “Nếu như tôi biết thì đã không gọi điện làm phiền cậu Bùi rồi”
“Với lượng thông tin hiện tại mà tôi có, Lý Phú An có cả sắc lẫn tài, được không ít cô cậu ở hiện trường ca tụng là nam thần đổ thánh”
“Nói thật, đối với người như thế này, nếu chiếu theo phong cách làm việc trong quá khứ của tôi, chắc chắn tôi sẽ trả giá cao cướp người, thuê gã làm quản lý của chúng tôi, hoặc là đề cử gã lên cổ đông luôn cũng được.”
“Chỉ tiếc là đối phương không hứng thú với mấy thứ này, gã ta chỉ muốn cược bài với chúng tôi”
Hòa Thanh Phong tỏ vẻ tiếc nuối.
Đối với gia tộc đổ vương mà nói, họ thích nhất là loại người không đánh mà thắng trên sòng bạc này.
Nếu như có thể kéo về | bên phe mình thì không thể tốt hơn được nữa, chỉ tiếc người trước mắt có kéo cũng không được, hai bên đã được định sẵn là phải đối lập nhau.
Bùi Nguyên Minh gật đầu một cái không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Chỉ thấy Lý Phú An lấy một quyển hợp đồng sở hữu cổ phần màu đỏ ra, lạnh nhạt đặt trên bàn.
Hòa Thanh Phong cười khổ nói: “Một sòng bạc sẽ được chia thành mười phần hợp đồng quyền sở hữu cổ phần”
“Góp đủ mười phần chính là một sòng bạc hoàn chỉnh”
“Bây giờ trong tay Lý Phú An đã có năm phần hợp đồng rồi”
Bùi Nguyên Minh gật đầu một cái, không nói gì.
Mà lúc này, khu giải trí đã cử một người đàn ông trung niên mập mạp đi ra làm nhà cái.
Hòa Thanh Phong giải thích với anh: “Đây là người đứng đầu trong tám vị đổ tướng dưới trướng tôi, bình thường cũng có thể xem là đã đánh là thắng”
"Chẳng qua sợ là đêm nay gã hơi vất vả rồi đây
Bùi Nguyên Minh không nói gì, chỉ im lặng quan sát tiếp.
Chỉ một lát sau, họ đã thấy nhân viên trong màn hình bắt đầu chia bài, mà hai bên đều bình tĩnh nhìn bài ở giữa, bốc bài lên, không nói bất cứ câu thừa thãi nào, cũng không hề giao lưu với nhau một câu.
Chỉ có một điểm đặc biệt duy nhất là mỗi lần bốc bài Lý Phú An đều sẽ búng tay một cái, vẻ mặt hơi chờ mong.
Chẳng qua ở khu giải trí này mà nói, đây là thói quen nhỏ của rất nhiều người, vô cùng bình thường.
Tóm lại, cho dù là như thế nào, Lý Phú An đều không hề đáng nghi.
Dựa theo ước định hai bên thắng hai trên ba ván, đến ván thứ hai mà gã thắng thì tất cả thắng thua đều sẽ kết thúc trong đêm nay.
Mà khuôn mặt vốn bình tĩnh của người đứng đầu trong tám vị đổ tướng nay đã trở nên trắng bệch.
Hiển nhiên gà ta đã biết mình thua mất thứ gì.
- -----------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...