Chàng Rể Quyền Thế


Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Tôi có phải đi tìm chết hay không, các người hỏi Bùi Sâm La một chút sẽ biết”
“Còn cố làm ra vẻ ở chỗ này nữa?” Thư ký Kim cười lạnh một tiếng: “Tuy không biết anh tới từ đâu, nhưng trước mặt cậu chủ Bài mà còn giả vờ? Đúng là không biết chữ chết viết thế nào!”
chết!”.
“Đúng vậy, vô dụng, trêu chọc thiếu chủ Bùi là khách quý của chúng ta, cho dù anh có trâu như bò cũng sẽ bị người ta bóp
“Tôi khuyên các người một câu, nhanh chóng đi gọi tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn tài chính Cảng Thành và Las Vegas ra đây!”.

“Nói cho cô biết, trong vòng ba phút mà không thấy người, chức vị tổng giám đốc này của cô coi như chấm dứt!”.

“Câm miệng!”
Lúc này Bùi Sâm La rốt cuộc cũng có phản ứng.

Anh ta nổi giận gầm lên một tiếng khiến mấy người đứng phía sau hơi sửng sốt, sau đó họ trở nên vô cùng hưng phấn.

Cậu chủ Bùi Sâm La đang tức giận, vô cùng tức giận!
Anh ta muốn đánh người!
“Thiếu chủ Bùi, cần tôi giúp anh ra tay hả? Vừa hay tôi cũng đang ngứa tay, tên tiểu bạch kiểm này.”

“Bốp!”
Bùi Sâm La giơ tay một cái tát khiến cho tùy tùng vừa mới mở miệng trở mình trên mặt đất, sau đó dữ tợn nói: “Tôi nói các người câm miệng, không nghe rõ hả?”
“Hơn nữa cứ mở miệng là tên khốn kiếp, ngậm miệng là tiểu bạch kiểm!”
“Ai cho các ngươi tư cách vũ nhục Thế Tử Minh như vậy?”
“Đồ chết tiệt! Anh muốn hại chết tôi à?”
Bùi Sâm La không có ý nương tay, "răng rắc” một tiếng đánh gãy chân tuỳ tùng.

Sau đó, Bùi Sâm La lau mồ hôi lạnh trên thái dương, đen mặt đi đến Bùi Nguyên Minh bên người, thấp giọng nói: “Tôi không biết là anh, xin anh tha thứ cho”
“Tôi cũng có việc ở đây, thiếu chủ Bùi có lệnh, tôi không thể không nghe”
“Bốp!”
Bùi Nguyên Minh tát một cái khiến Bùi Sâm La trở mình trên mặt đất, nhàn nhạt nói: "Quỳ xuống xin lỗi, đánh gãy một cánh tay rồi cút đi.”
“Vâng vâng vâng, cảm ơn Thế Tử đã nương tay”
Bùi Sâm La không dám nói nhiều, quay người đem mười mấy tuỳ tùng nằm một đám trên mặt đất, sau đó bị một người dẫm lên một cánh tay.

Còn chính anh ta thì quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh, tay phải đặt trên mặt đất, liền nghe được một tiếng "răng rắc”, cánh tay Bùi Sâm La cũng bị gãy.


Làm xong mọi thứ, Bùi Sâm La mới cúi đầu khom lưng, mang theo mười mấy tùy tùng sắc mặt tái nhợt, té ngã lộn nhào rời đi.

Tình huống xảy ra quá nhanh, cho nên nhất thời đám người Daichi Ishikawa không kịp phản ứng.

Bùi Nguyên Minh hờ hững nhìn đám người Quốc Đảo, nhàn nhạt nói:
“Ngại quá, các người không gọi được người tới, không cản tôi được”
Daichi Ishikawa và Thư ký Kim kinh hoàng.

Bọn họ không thể tưởng tượng được, đến Bùi Sâm La của Bùi Môn tại Cảng Thành của Las Vegas cũng không đè bẹp được Bùi Nguyên Minh.

Tuy khiếp sợ thân phận và thủ đoạn của Bùi Nguyên Minh, nhưng trong mắt đám Daichi Ishikawa và Thư ký Kim phần nhiều vẫn là khinh thường.


“Được, anh được lắm!” “Ý mạnh hiếp yếu, tự nhiên dám kiêu ngạo đến nước này, anh thật sự cho rằng tôi không đè bẹp được các anh sao?”
Daichi Ishikawa nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Bùi Nguyên Minh, lửa giận trong lòng lập tức bị khơi dậy.

Anh ta nhanh chóng lấy di động ra, nhấn một dãy số, lạnh lùng nói: “Tôi đây gọi cho em gái tôi, Yukiko Ashikawa cho tất cả các người xong đời!”.

“Anh có bản lĩnh thì cứ chờ đó!”
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui