Chàng Rể Quyền Thế


“Vậy ý của anh là?” Bùi Diễm Lan cau nhẹ chân mày lại, không biết Bùi Nguyên Minh chuẩn bị làm như thế nào.

Chiều nay cô hẹn người đến đây, gặp mặt với người của tập đoàn Ishikawa đi.”
“Nói với bọn họ, đến đúng ba giờ, nếu lỡ giờ thì chuyện này coi như đến đây kết thúc”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

Bùi Diễm Lan có chút hứng thú nói: "Anh chắc chắn như vậy à, người của tập đoàn Ishikawa nhất định sẽ đến sao?”
“Nhất định sẽ đến” Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lãnh đạm.


"Chẳng phải em đã nói rồi sao? Tập đoàn Ishikawa vẫn luôn muốn nhập vào thị trường của Đại Hạ, chẳng qua chỉ là không tìm được cơ hội thôi.”
“Vì ít lãi tiêu thụ mạnh mà bọn họ nói, trên bản chất chính là bán phá giá”.

“Bất luận là phương diện đất nước hay là phương diện xí nghiệp, đều không cho phép hành vi như vậy của bọn họ xuất hiện”
“Vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến thị trường hàng hoá của cả một quốc gia”
“Mà điện gia dụng là vật dụng thường ngày, một khi bị thể lực bên ngoài bán phá giá, nhẹ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống nhân dân, nặng thì xã hội sẽ bấp bênh.”
“Đơn giản mà nói, tập đoàn Ishikawa bước vào thị trường của Đại Hạ ta, họ không giữ lòng tốt gì đâu!”.

“Vậy nên, trong chuyện làm nên kế hoạch nào đó của chuyện này, nhà Ishikawa bọn họ hiểu rất rõ, dòng họ bình thường hoặc là xí nghiệp vốn không có sức mạnh và năng lượng đủ để có thể giúp bọn họ hoàn thành vòng bán phá giá này!”
“Mà người có sức mạnh và năng lượng như vậy, cả một thành phố Đại Hạ cũng chỉ có mấy nhà mà thôi.”
“Vì vậy, lúc đầu Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chịu đưa cành ô-liu ra, e là nhà Ishikawa đã cười đến bể bụng rồi”
“Cứ kéo dài suốt nhưng không kí hợp đồng, chẳng qua là vì muốn đoán chính, sau đó mượn cơ hội này để giành lấy những lợi ích khác mà thôi.”
“Chỉ đáng tiếc, cái tên vô dụng Mạnh Thế Khôi kia ngoài việc ăn uống cờ bạc ra thì cái gì cũng không biết”
"Cũng may là anh ta thể hiện vô dụng như vậy, hợp đồng vẫn chưa đưa kí kết”.

“Nếu thật sự kí hợp đồng quyền thay mặt thì e là tập đoàn tài chính Cảng Thành và Las Vegas sẽ gặp phiền phức

“Một người không tốt, Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas sẽ trở thành kẻ dẫn đường, sau này sẽ bị mọi người xem thường”
Nghe thấy Bùi Nguyễn Minh nói như vậy, ngược lại Bùi Diễm Lan thở dài một hơi lạnh, sau đó trầm giọng nói: “Nếu như vậy, chúng ta có cần kí kết thoả thuận này nữa không?”
"Tất nhiên là cần”
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lãnh đạm.

“Chúng ta không chỉ kí kết thoả thuận quyền thay mặt này, vả lại chúng ta còn phải lấy được quyền định giá
“Nói đơn giản là vật này được bán thế nào, bán bao nhiêu tiền, bán bao nhiêu ở Đại Hạ, chỉ có chúng ta nói mới có giá trị”
“Mà nhà Ishikawa trừ việc chịu trách nhiệm cung cấp hàng ra, chuyện gì cũng không được quản”
“Nếu bọn họ đã không thể quản lí chúng ta bán đồ được bao nhiêu tiền, cũng không thể quản việc chúng ta bán đồ đến nơi khác”
“Ví dụ như, chúng ta tự mình trả chút tiền phí vận chuyển, trực tiếp dùng tiền vốn đem số sản phẩm này bán phá giá vào lãnh thổ Đảo Quốc thì sao?”.

Nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, ánh mắt của Bùi Diễm Lan loé sáng lên.


Cho dù có tính thế nào thì giá tiền nhập hàng chắc chắn sẽ rẻ hơn thị trường gấp bội, đây là kết quả dĩ nhiên mà kinh tế hàng hoá dẫn đến.


“Được, em sẽ bảo thư ký đi hẹn người ngay Bùi Diễm Lan đứng lên, gọi vài cuộc điện thoại.

Rất nhanh, chuông điện thoại của cô ta reo lên, bên phía đầu dây bên kia, thư ký mở miệng nói một cách lễ phép: “Giám đốc Bùi, bên phía tập đoàn Ishikawa đã phản hồi lại và nói, chiều nay nhất định sẽ đến đúng giờ"
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui