Chàng Rể Quyền Thế


“Anh nói đúng, trước kia tôi vẫn tiếc nuối mình là nữ nhi thân.

Nhưng bây giờ tôi không còn nghĩ như vậy nữa.” Khóe miệng Bùi Diễm Lan nhếch lên: “Nam nhi thân thì đã sao? Nữ nhi thân thì thế nào? Người ta thường bảo nam nhi tốt chí tại bốn phương, nhưng cũng có người nói cân quắc không thua tu mi! Tôi chờ lâu như thế, chờ mười mấy năm, chính là chờ một cơ hội! Tôi muốn tranh đoạt tới cùng, không phải chỉ vì chứng minh tôi rất giỏi, tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng cho dù tôi là nữ nhi thân thì vẫn có thể làm được!”.

Bùi Nguyên Minh không nhịn được vỗ tay: "Giỏi lắm, không hổ là con gái nuôi của môn chủ Bùi.

Khó trách biết rõ không thể thành công mà Bùi Cửu Thiên vẫn muốn thử hòa giải với cô.

Thậm chí chịu lấy vị trí phu nhân môn chủ ra dụ dỗ cô, bởi vì anh ta thừa biết những người sinh ra là con gái như cô sẽ không thể nào bị tiền tài và ích lợi cám dỗ.

Thứ cô muốn chỉ có quyền lực vô cùng lớn.


Mà tại Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas, chỉ có hai vị trí môn chủ và phu nhân môn chủ có thể giúp cô đạt được quyền lực.

Nếu anh ta không có cách biến cô thành người của anh ta thì cô sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất của anh ta trên con đường nắm giữ quyền lực.”
Bùi Diễm Lan thản nhiên nói: “Trước kia tôi có thể làm chướng ngại vật, nhưng lần này khác”.
Bùi Nguyễn Minh chỉ cười chứ không cãi cọ với Bùi Diễm Lan.

Có thể nhận được sự ủng hộ toàn lực của Bùi Văn Cấn, Bùi Diễm Lan đương nhiên đã khác với quá khứ.

Sau đó Bùi Nguyên Minh cười nói: “Mặc dù hôm nay môn chủ Bùi kêu tôi tới đón cô là vì muốn tôi chiêu đãi cô chu đáo, nhưng quan hệ giữa tôi với cô cũng chỉ thường thôi.

Tôi nghĩ khỏi cần ăn cơm đi, cô muốn đi đâu? Tôi sẽ đưa cô một đoạn đường”

Giờ đây Bùi Nguyên Minh chỉ muốn làm ông chủ phủi tay, dứt bỏ phiền toái này, sau đó cho cô ta đấu với Bùi Cửu Thiên, tốt nhất là đấu đến nỗi mày chết tao sống, vậy thì anh có thể thoải mái xem kịch.

“Lúc mới ra khỏi nhà tù vô tung, ba tôi đã gọi điện thoại cho tôi” Bùi Diễm Lan hờ hững nói, sau đó híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh: “Ông ấy bảo với tôi rằng sau khi ra tù, trong lúc chờ tới ngày sinh nhật, tôi cứ đi theo anh là được.”
"Đi theo tôi?” Bùi Nguyên Minh sửng sốt, sau đó cau mày: "Cô chủ à, cô đi cùng tôi làm gì?”.


Bùi Nguyên Minh uống một ngụm nước, thở dài nói: “Trước kia cô muốn chơi xỏ tôi, bị tôi đưa vào tù, chẳng lẽ không phải là cô tự làm tự chịu? Môn chủ Bùi đưa cô ra ngoài, tôi chỉ đưa ra một đề nghị mà thôi.

Còn chuyện tôi thiện chí đến đón cô là vì mấy ngày nay tôi sống ở biệt thự hoa viên, há miệng mắc quai mà thôi.

Cho nên tôi khuyên cô hãy thu hồi chút tâm tư của cô đi.

Tôi không có hứng thú với việc thu lưu cô cả nhà họ Bùi đầu”
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui