Chàng Rể Quyền Thế


Bùi Văn Lâm hít một hơi xì gà, nhả ra một ngụm khói đặc, sau đó đứng lên, lạnh lùng nói: "Tôi đúng là không biết nên nói thể nào với cậu."
"Rốt cuộc nên nói cậu không biết trời cao đất dày?" "Hay nói cậu tuổi trẻ nóng tính?"
"Nhưng mà dù thế nào, sợ là hôm này tôi đều phải cho cậu một bài học"
"Để cho cậu biết, cái gì gọi là ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người giỏi còn có người giỏi hơn"
Lúc này Bùi Văn Lâm không giả vờ nho nhã nữa, mà là một bề trên chân chính.

Một người bề trên quyết đoán mãnh liệt.

Bùi Nguyên Minh cười, nói: "Ông ba Bùi, ông thật sự định để ba mèo hai chó này tới xử lý tôi à?"
"Đủ à?"
"Đủ, với cả bọn họ có thể cho cậu nhìn thẳng vào thực lực của mình"
Bùi Văn Lâm nghiêng đầu nhìn người phụ nữ lạnh lùng bên cạnh, thản nhiên nói: "Hạ Tuyết, cho cái thằng nhãi này hiểu thế nào là thực lực đỉnh cao chân chính của Binh Vương đi"
"Tiện cho cậu ta biết, chút công phu mèo cào dùng trước mặt nhà hào môn thì ngay cả cái rắm cũng không bằng".

"Đúng rồi, đáng gãy tay chân là được, đừng giết chết, dù sao tôi vẫn phải chờ cậu ta đồng ý với tôi, làm cậu Năm của Cảnh thành.

"Lúc nào đồng ý thì cho cậu ta đi"

"Rõ chưa?"
"Rõ!".

Hạ Tuyết khẽ vuốt cằm, sau đó phóng ra, chặn đường Bùi Nguyên Minh.

Mà Bùi Văn Lâm cầm điếu xì gà, vẻ mặt lạnh nhạt đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, dường như đã định được kết cục.

Bùi Nguyên Minh đứng lên, ba tên vệ sĩ áo đen khác cũng đi ra, bọn họ rút súng cất bên hông, vẻ mặt lạnh lẽo mở chốt an toàn.

"Cậu Diệp, sợ là anh thật sự không thể đi rồi"
Hạ Tuyết híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, mang theo vẻ vênh váo đắc ý, cũng mang theo vẻ lạnh lùng kiêu ngạo: "Muốn rời khỏi thì phải đồng ý với ông ba trở thành cầu Năm của Cảnh thành"
"Đồng ý với tất cả điều kiện của ông ba, nghe rõ chưa?"
Bùi Nguyên Minh cười, dò xét trên dưới Hạ Tuyết một lượt, rồi nhún vai nói một câu: "Cô thật sự cho là có thể ngăn cản được tôi?"
Hạ Tuyết cười mỉa mai, vứt áo khoác trên người xuống, lộ ra bả vai và xương quai xanh xinh đẹp.

Bên dưới áo khoác của cô ta là một bộ đồ bó sát, trưng ra dáng người hoàn hảo.


Nhưng cũng đồng thời khiến cho cô ta hoạt động tốt hơn.

Có điều, lúc này Hạ Tuyết không để cho Bùi Nguyên Minh có cơ hội thưởng thức, mà lạnh lùng nói: "Anh có thể thử xem, nhưng mà mỗi lần anh muốn thử rời đi, tôi sẽ đánh gãy một cái tay của anh."
"Tay phế xong rồi thì đánh đến chân!"
"Cho nên, anh có bốn cơ hội!"
Bùi Nguyên Minh cười, một bước phóng về phía trước, muốn tự mình rời đi
Ba tên vệ sĩ áo đen lúc này mặt lạnh đi ngắn lại, súng đạn trong tay lập tức chống lên trán của Bùi Nguyên Minh.

"Pång pång pång!"
Bùi Nguyên Minh phóng ra, lập tức xâm nhập vào đám người, trước khi ba tên vệ sĩ này phản ứng kịp, đã chộp được sáng trong tay họ, sau đó vẻ mặt lạnh nhạt bóp cò súng.

Nương theo âm thanh đạn bắn ra, ba tên vệ sĩ đều ôm lấy vết thương nằm xụi lơ trên đất, cả người run lên, thê thảm vô cùng.

Mặc dù Bùi Nguyên Minh không muốn mạng của bọn họ, nhưng đi bệnh viện nửa năm cũng không ra được.

"Tên khốn này!"
Hiển nhiên là Hạ Tuyết không ngờ Bùi Nguyên Minh lại chủ động ra tay, lại còn tàn nhẫn như thế, lúc này mí mắt của cô ta giật giật.

Có điều, cô ta không kịp suy nghĩ nhiều, mà hất tay phải lên, trong tay có thêm một khẩu súng bạc.

Sau đó cô ta bóp cò về phía trán của Bùi Nguyên Minh.
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui