Chàng Rể Quyền Thế


Bùi Nguyên Minh cầm điện thoại di động, lật nhìn một lát, rồi cười nhạt một tiếng, nói: "Không thể phủ nhận, ông ba vì lợi ích mà ngay cả con gái cũng có thể bán, tôi phải ca ngợi mới được"
"Có điều bảo tôi làm con rể ông ấy à?".

"Trước không nói xem tôi có nguyện ý hay không" "Chỉ sợ tôi làm con rể ông, bị ông lợi dụng xong sẽ từng bước bị ông trói buộc, kiềm chế, rồi tiến tới hủy diệt nhỉ?" "Đối với ông thì một chiêu dùng tình thân chặn miệng tôi, sợ là kế tạm thời vừa mới nghĩ ra nhỉ?"
"Con gái ông cũng không biết trong một nháy mắt vừa rồi, mình đã bị bán đi đúng không?"
Bùi Nguyên Minh ném chiếc điện thoại lên bàn phát ra một tiếng "cạch", sau đó híp mắt, bắt chéo chân, thản nhiên nói: "Điều kiện mà ông ba nói ra không tệ."
"Tiếc là tôi không thích hợp tác với loại người nhỏ mọn hèn hạ"
"Cho nên tôi từ chối"
"Bốp!"
Bùi Văn Lâm đập mạnh lên mặt bàn một cái, sắc mặt trở nên giận dữ.

"Bùi Nguyên Minh, cậu đúng là làm tôi quá thất vọng!"
"Cậu có biết bao nhiêu người muốn bấu víu tôi đều không có cơ hội không?"

"Cậu có biết bao nhiêu người muốn cưới con gái tôi mà tôi không thèm để vào mắt không?"
"Bây giờ tôi cho cậu cơ hội trèo cao, còn chuẩn bị cho cậu làm con rể tôi, nhưng cậu không biết trân trọng, còn tùy tiện nói xấu | tôi?".

"Cậu không cảm thấy cậu tự cho mình là đúng thế này quá đáng lắm sao?"
Bùi Văn Lâm vừa nói, người phụ nữ lạnh lùng tóc ngắn và mấy tên vệ sĩ áo đen đều dùng ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh như đang nhìn kẻ ngu.

Bọn họ cảm thấy Bùi Nguyên Minh không biết tốt xấu.

Nhiều người còn cầu không được, thế mà anh ta lại từ chối?
Đúng là không biết viết chữ "chết" thế nào.

"Quá đáng?"
Bùi Nguyên Minh cười.


"Thật ra tôi còn có thể làm chuyện quá đáng hơn."
"Ví dụ, tôi có thể nói toàn bộ chuyện ngày hôm nay cho phu nhân Đường biết" "Là đúng hay là sai, tôi tin bà ấy và môn chủ bùi đều có thể phân tích được"
"Cậu dám à?" Sắc mặt Bùi Văn Lâm đột nhiên thay đổi.

"Họ Bùi kia, cậu cho rằng không đồng ý với điều kiện của tôi, cậu còn có thể sống mà đi ra khỏi căn phòng này sao?"
Đã nói đến mức này rồi, có tiếp tục giả vờ làm người tốt nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Cho nên lúc này, vẻ mặt Bùi Văn Lâm trở nên dữ tợn.

Bùi Nguyên Minh nhún vai, thản hiên nói: "Sao? Chẳng lẽ ông ba Diệp tưởng là dựa vào ba mèo hai chó ở đây là có thể giữ tôi ở lại được à?"
"Muốn tôi giữ bí mật cho ông cũng không phải không được." "Quỳ xuống, cầu xin tôi đi" Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Bùi Nguyên Minh, Bùi Văn Lâm híp mắt nhìn anh, một lát sau đột nhiên ngửa đầu cười.

"Ha ha ha."
"Không tệ, thú vị đấy, khó trách Bùi Cửu Thiên và Bùi Cửu Phong sẽ liên tiếp chịu thiệt thòi trước mặt cậu!" "Trường Giang sóng sau xô sóng trước rồi!"

- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui