Chàng Rể Quyền Thế

Chừng mười mấy phút sau, một chiếc xe màu đen cấp S lao vụt đến rồi dừng lại, sau đó một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đi từ bên trong ra.

Mà ở phía sau anh ta còn có hai vệ sĩ với ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã biết thân thủ không tầm thường.

Người thừa kế nhà họ Bạch là Bạch Kiến Phúc, lúc trước ỷ vào bối cảnh của Tôn Phước Long mà ngay cả công ty đầu tư Bùi Thị cũng dám đắc tội.

Sau lần tụ hội bạn bè của Trịnh Tuyết Dương lần trước thì nhà họ Bạch đã Tôn Phước Long xử lý một lần, bây giờ đã thương gân động cốt.

Nhưng có câu nói lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa, mặc dù gần đây nhà họ Bạch có hơi thê thảm và liên lục bị thua lỗ trong chuyện làm ăn nhưng bọn họ vẫn mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Gần đây mọi chuyện đều không thuận khiến Bạch Kiến Phúc cũng nén khó chịu trong lòng, khi anh ta nhận được cuộc gọi của Triệu Phước Kiên rồi nghe nói Trần Hiểu Thu trước kia mình coi trọng đã bị Triệu Phước Kiên bắt được nên anh ta mới trở nên hào hứng.


Cô gái nhỏ kia còn chưa quen bạn trai, nói không chừng tối nay có thể tìm gái trinh để xung hỉ xem có thể xua vận đen đi không.

Vừa xuống xe Bạch Kiến Phúc không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Người ở đâu?”

Lúc này Triệu Phước Kiên giống như một con chó Nhật, anh ta ưỡn mặt đi tới rồi cúi đầu khom lưng nói: “Anh Phúc, anh tới rồi à? Hôm nay anh phải làm chủ cho tôi!” Sắc mặt Trần Hiểu Thu tái nhợt không còn một chút máu.

Xong rồi, ác ma này tới thật rồi, không biết tối nay mình sẽ thê thảm đến mức nào đây.

Trần Hiểu Thu vừa nghĩ đến đây đã hận sao mình không chết quách đi cho rồi. Cô ấy là một cô gái truyền thống và không thể tiếp nhận nổi chuyện này, thay vì sống chịu nhục thì chết còn sạch sẽ hơn.

Lúc này Bạch Kiến Phúc hoàn toàn không quan tâm tới Triệu Phước Kiên mà tiến lên cười híp mắt nói: “Trần Hiểu Thu, đời người thật là đi đâu cũng sẽ gặp lại nhau, lúc trước chỉ sờ cô một cái mà cô lại dám tát tôi, không nghĩ tới hôm nay cô vẫn rơi vào tay tôi, khà khà khà…”

Trần Hiểu Thu cắn môi, cô ấy hoàn toàn không dám nhìn Bạch Kiến Phúc mà thê lương nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu đi mau, mau đi báo cảnh sát…”

“Không đáng.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói và hoàn toàn không thèm nhìn Bạch Kiến Phúc.

Triệu Phước Kiên ở phía sau nhìn thấy thái độ của anh thì lớn giọng nói: “Thằng nhãi con, cậu còn không mau quỳ xuống, ở trước mặt anh Phúc còn giả bộ cái gì? Có phải cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ không?”

“Bùi Nguyên Minh, cậu… cậu chạy mau đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa.” Trần Hiểu Thu nóng nảy, sao tên Bùi Nguyên Minh này lại không hiểu lý lẽ gì vậy, đang giả bộ hơn thua với thời gian sao? Lúc này phải chạy chứ!


Lúc này Bạch Kiến Phúc cũng nhận ra trong xe còn có một người đàn ông nữa, nhưng ánh sáng mờ tối khiến anh ta không thấy rõ mặt Bùi Nguyên Minh nên sốt ruột nhìn Triệu Phước Kiên nói: “Vậy là đây?”

“Anh Phúc, chuyện là thế này!” Trên mặt Triệu Phước Kiên thoáng qua vẻ thù hận: “Thằng nhãi này là bạn của Trần Hiểu Thu, tối nay tôi muốn dẫn Trần Hiểu Thu đến biểu anh nhưng nửa đường thằng nhãi này lại lái xe điện đến chặn xe tôi. Anh Phúc, tên đó muốn làm khó dễ và phá hư chuyện tốt của anh!”

Lúc này Triệu Phước Kiên cắn răng nghiến lợi đổ tội cho Bùi Nguyên Minh bởi vì anh ta biết rõ chỉ có nói như vậy thì Bạch Kiến Phúc mới giận dữ thằng tay giết chết Bùi Nguyên Minh, vậy thì anh ta sẽ xả được cơn giận trong lòng.

“Chát…”

Không nghĩ tới Triệu Phước Kiên vừa nói xong thì Bạch Kiến Phúc đã trở tay tát một cái lên mặt Triệu Phước Kiên rồi hùng hổ nói: “Một tên lái xe điện cũng có thể chặn cậu, chút chuyện nhỏ này cũng cần ông đây đi xử lý thì ông đây còn cần tên vô dụng như cậu làm cái gì?”

“Anh Phúc, tôi…” Triệu Phước Kiên bụm mặt với vẻ không thể tin được.


Bạch Kiến Phúc đạp một phát lên người Triệu Phước Kiên khiến anh ta lăn mấy vòng dưới đất rồi phun một bãi nước miếng, nói: “Cái đồ vô dụng, hư việc nhiều hơn được việc, nếu không vì nể tình cậu bắt được người phụ nữ này giúp tôi thì ông đây cũng không rảnh đi để ý tới cậu?”

Ở trong mắt Bạch Kiến Phúc, người như Triệu Phước Kiên chỉ là kẻ tôi tớ gọi thì tới đuổi thì đi mà thôi, chỉ cần anh ta muốn thì sẽ có vô số kẻ tôi tớ như thế đến bên cạnh.

Vậy mà tên Triệu Phước Kiên này còn hếch mũi lên mặt nên anh ta lười phải để ý tới.

Bùi Nguyên Minh thấy cảnh đó cũng tức cười: “Đàn anh Kiên, đây là núi dựa của anh sao? Xem ra người ta cũng chẳng xem anh ra gì?”

Triệu Phước Kiên run rẩy bò dậy, anh ta biết mình chẳng là cái thá gì ở trong mắt Bạch Kiến Phúc nhưng cũng không nghĩ địa vị của mình lại thấp hèn đến như vậy.

Giờ phút này, anh ta dồn hết tất cả lửa giận lên người Bùi Nguyên Minh rồi mở miệng nói với vẻ mặt oán độc: “Đúng, tôi chính là một con chó của anh Phúc, nhưng vậy thì sao chứ? Tôi tình nguyện! Nhưng với kẻ đi làm rể như cậu thì khác, cậu dám giành phụ nữ với ông Bạch thì e là tối nay cậu sẽ chết chắc! Ông đây thảm thì cậu còn thảm hơn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui