Sắc mặt Trần Hiểu Thu hơi thay đổi, bối rối nói: “Đàn anh, anh thực sự hiểu nhầm em rồi. Trước đây em không quen thân với anh nên em mới không che giấu nét mặt và giọng điệu, nhưng gần đây thông qua tìm hiểu em đã biết anh là một người đàn ông vô cùng ưu tú. Em cũng muốn thử chấp nhận anh.”
“Anh xem, tối nay em có đặc biệt ra ngoai ăn tối cùng anh. Sau này chúng ta sẽ có những ngày tháng tốt đẹp, anh buông em ra trước đi, chúng ta đi ăn đêm được không?”
Khuôn mặt Trần Hiểu Thu hiện lên vẻ đáng thương, cô ấy đã không còn là một cô sinh viên đại học mới bước ra ngoài xã hội nữa rồi. Sau nhiều năm lăn lộn lang bạt, cô ấy cũng hiểu rõ lúc này nếu không thuận theo ý Triệu Phước Kiên, ngộ nhỡ anh ta kích động thì cô ấy sẽ không chỉ đơn giản là bị làm nhục, nói không chừng còn bị anh ta giết chết.
Triệu Phước Kiên từ từ đến gần Trần Hiểu Thu, nói với giọng âm u: “Thử chấp nhận tôi ư? Trần Hiểu Thu, cô nói cũng dễ nghe đấy! Nếu không phải bây giờ tôi đã ra hồn người hơn một chút thì liệu cô có thể nhìn thẳng vào tôi không? Trong mắt đám đàn bà các người chỉ có tiền thôi.”
Người Trần Hiểu Thu run lên: “Đàn anh, anh thực sự hiểu nhầm em rồi.
Em đánh giá cao sự tiền bộ và kiên trì của anh mà.”
Triệu Phước Kiên cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ xấu xa: “Hóa ra tôi ưu tú như vậy mà tôi lại không biết. Thế này đi, hôm nay tôi sẽ chịu thiệt một chút để hời cho cô đấy. Hơn nữa tôi đảm bảo, ngày mai tôi sẽ đưa cô đi đăng ký kết hôn, căn nhà kia của tôi cũng có thể thêm tên cô vào.”
“Cô phải biết là có rất nhiều phụ nữ theo đuổi tôi, nhưng bọn họ đều là “dưa méo táo nứt”, làm sao xinh đẹp bằng em khóa dưới như cô được.” . ngôn tình ngược
Anh ta vừa nói vừa vuốt ve mặt của Trần Hiểu Thu, sau đó thuận thế ôm lấy cô ấy.
“Đàn anh, anh đừng như vậy.” Trần Hiểu Thu khẽ hô lên một tiếng, muốn giãy ra, nhưng cả người cô đều bị trói trên ghế, hoàn toàn lực bất tòng tâm.
Bây giờ Triệu Phước Kiên đã trực tiếp lộ ra bộ mặt thật của mình, anh ta cười xấu xa, hoàn toàn không thèm để ý đến tiếng kêu của Trần Hiểu Thu, thẳng tay xé toạc áo trên của cô ấy.
“Rầm.”
Đúng lúc này, một tiếng động cực lớn vang lên, một chiếc xe ô tô chạy bằng bình ắc quy đâm vào cửa trước của xe thương vụ, Bùi Nguyên Minh nhảy xuống xe với vẻ mặt lạnh lùng.
Triệu Phước Kiên đang cao hứng liền rùng mình một cái, lập tức quay đầu lại thẹn quá hóa giận mà mắng: “Con mẹ nó kẻ nào đến làm ông đây mất hứng vậy, có tin ông đánh chết kẻ đó không?”
Trong mắt anh ta, Bùi Nguyên Minh là người đàn ông đi ở rể của nhà họ Trịnh, trước đây dựa vào nhà họ Trịnh để khiến anh ta mất mặt. Bây giờ Bùi Nguyên Minh lại lái một chiếc xe điện rách nát, sớm không tới muộn không tới lại tới đúng lúc này. Hành động này chẳng khác nào đang đối đầu với anh ta cả. Lúc này Triệu Phước Kiên chỉ hận không thể dùng xe đâm chết tên đàn ông ở rể kia.
“Đàn anh Kiên thật có nhã hứng.”
Bùi Nguyễn Minh thấy Trần Hiểu Thu vẫn ổn liền thấy yên tâm hơn phần nào.
“Không phải anh bảo tôi trong vòng nửa tiếng phải đến sao? Ồ, tôi đến sớm hơn một phút rồi, lẽ ra tôi nên đợi một phút sau hằng đến, lúc ấy hẳn là anh đã làm xong chuyện rồi nhỉ?”
Bùi Nguyên Minh cố ý nhìn điện thoại, cất giọng châm chọc.
Lúc này, Trần Hiểu Thu đang chật vật lùi về phía sau, co người lại không muốn ai nhìn thấy thân thể của mình, đồng thời cô ấy còn hơi kinh ngạc.
Sao Bùi Nguyên Minh lại tới đây? Nhưng dù sao thì anh cũng đã xuất hiện kịp thời, tránh cho cô ấy bị người ta làm nhục.
Nghĩ vậy, ánh mắt Trần Hiểu Thu nhìn Diệp Hoa tràn ngập sự cảm kích.
“Con mẹ nó cậu có ý gì?” Triệu Phước Kiên cười khẩy: “Bùi Nguyên Minh, cậu làm một thằng ở rể ba năm, đến tay của vợ mình cũng chưa từng chạm vào mà cũng dám đến đây chế giễu tôi à? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám chọc giận tôi thì cậu có tin là lát nữa tôi sẽ đánh chết cậu không?”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, cười đáp: “Đàn anh Kiên, lời này của anh tôi nghe không hiểu. Là anh bảo tôi tới, tại sao bây giờ anh lại tức giận? Ngược lại anh thử nói xem bây giờ anh định làm gì?”
Làm gì à?” Triệu Phước Kiên liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, lấy trong cốp xe ra một chiếc gậy bóng chày, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết tôi muốn làm gì?”
Dứt lời, cây gậy sắt của anh ta liền nhằm về phía đầu Bùi Nguyên Minh mà bổ xuống.
Hôm nay anh ta không những muốn có được Trần Hiểu Thu mà còn muốn phế luôn Bùi Nguyên Minh. Nếu không cơn giận trong lòng anh ta sẽ không kìm nén lại được.
Bùi Nguyên Minh nheo mắt lại thành một đường thẳng, khi Triệu Phước Kiên vung gậy tới, anh xoay người về phía bên trái, lùi về sau, sau đó dùng tay trái túm lấy cổ áo của Triệu Phước Kiên, dùng thế vật qua vai nện anh ta xuống đất.
“Rầm.”
Triệu Phước Kiên không ngờ sự lức của Bùi Nguyên Minh lại lớn như vậy, lần này anh ta đã bị nện đến toàn thân run rẩy, hoàn toàn không bò dậy được.
Bùi Nguyên Minh đá văng chiếc gậy bóng chày trên mặt đất đi, tiến lên vài bước giẫm lên ngực Triệu Phước Kiên, cười như không cười nói: “Là như vậy sao?”
“Cậu xong đời rồi! Cậu biết tôi là ai không? Cậu dám đánh tôi, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!” Triệu Phước Kiên nằm co quắp trên đất lớn lối hét lên.
Trong xe, Trần Hiểu Thu cũng rất kinh ngạc, cảm khái: “Bùi Nguyên Minh, cậu đừng kích động.”
Bùi Nguyễn Minh nghiêng đầu nhìn cô ấy, nhàn nhạt đáp: “Sao nào? Cậu còn định cầu tình thay anh ta à? Tối hôm nay nếu tớ không tới thì cậu nghĩ cậu sẽ có kết cục gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...