Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Hải Dương, cũng chính là chỗ có phòng ăn đồ Âu. Những người có thẻ hội viên của khách sạn Hải Dương đều phải đặt chỗ trước, hơn nữa còn phải đặt trước một tuần mới có chỗ.
Thông thường thang máy đi lên tầng cao nhất đều là thang máy chuyên dụng, Bùi Nguyên Minh cũng là lần đầu tiên đến đây.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh đã bảo Trần Kiến Hoa rời đi để cho mình được riêng tư. Trình Tiên lại chạy vào nhà vệ sinh sửa sang lại lớp trang điểm. Một mình Bùi Nguyên Minh đứng trước cửa thang máy có chút buồn chán.
Ngay lúc này có một bóng người mặc âu phục xuất hiện trước mặt Bùi Nguyên Minh. Anh ta nhìn từ đầu đến chân Bùi Nguyên Minh đánh giá một lượt sau đó mới nhíu mày hỏi: “Bùi Nguyên Minh, đồ ăn hại nhà mày sao lại xuất hiện ở đây?”
Bùi Nguyên Minh nhíu mày, nhận ra người đứng trước mặt mình là Trịnh Chí Dụng, bên cạnh còn kèm theo một người phụ nữ trang điểm đậm.
Bùi Nguyên Minh thực sự không còn lời nào để nói. Anh chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi mà, sao lại toàn gặp phải mấy kẻ đáng ghét này chứ?
Lúc này Bùi Nguyên Minh mặc kệ anh ta. Nhưng người phụ nữ trang điểm lòe loẹt bên cạnh Trịnh Chí Dụng lại đột nhiên bật cười: “Cậu Dụng, đây chính là anh con rể ở nhờ nổi tiếng của nhà họ Trịnh ư? Xem ra nhà họ Trịnh đúng là thừa tiền, đến cả con rể cũng có thể đến khách sạn Hải Dương này tiêu tiền”
Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng đầy khinh thường: “Cậu ta là cái thá gì, còn không phải đi ăn nhờ ở đậu, bám váy nhà vợ sao?” Nói xong, anh ta trừng mắt liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Được lắm Diệp
Hạo, Trịnh Tuyết Dương vừa mới tiếp quản chức giám đốc tài chính chưa được bao lâu, đã cho mày đến nơi xa hoa này tiêu hoang. Chắc chắn là cô ta giở thủ đoạn ăn chặn tiền của công ty. Hai người cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ báo cáo với ông nội chuyện này.”
Bởi vì bản thân bây giờ đã là chức phó tổng giám đốc cho nên Trịnh Chí Dụng mới kiêu ngạo. Trịnh Tuyết Dương có lợi hại hơn nữa thì cũng có tác dụng gì? Người ông nội tín nhiệm nhất còn không phải là anh ta sao? Chẳng qua nhìn thấy Bùi Nguyên Minh có thể đến khách sạn Hải Dương tiêu phí, trong lòng anh ta không khỏi khó chịu.
Bùi Nguyên Minh vốn không thèm để ý đến anh ta, nhưng thấy Trịnh Chí Dụng lên mặt như vậy, anh không khỏi hừ lạnh: “Trịnh Chí Dụng, anh mà còn nói bậy bạ nữa, có tin tôi tống anh ra ngoài không?
“Mày tống cổ tao ra ngoài?” Trịnh Chí Dụng bật cười: “Mày cho rằng mày là ai? Mày là Tổng giám đốc khách sạn Hải Dương sao? Ăn ké cơm nhà họ Trịnh chúng tao lại còn kiêu ngạo như vậy, mày còn sợ không biết chữ chết viết như thế nào sao? Tao nói cho mày biết, còn nói nhảm nữa hôm nay ông đây đánh què chân mày.”
Ánh mắt Bùi Nguyên Minh lạnh như băng, đang định gọi điện thoại cho Trần Kiến Hoa.
Cái người trát hàng tá phấn lên mặt đứng bên cạnh đã “ôi chao” một tiếng nói: “Cậu Dụng, cậu chấp nhặt với loại người ăn hại này làm gì? Nhà hàng Tây của khách sạn Hải Dương rất khó đặt chỗ, nếu chúng ta để lỡ mất thời gian đặt bàn sợ là không còn chỗ nữa.”
“Cũng phải.” Trịnh Chí Dụng gật đầu, anh ta đã là phó chủ tịch công ty nhà họ Trịnh, cần gì phải lãng phí thời gian ở đây đấu khẩu với loại người bỏ đi như Bùi Nguyên Minh.
Đúng lúc này, Trình Tiên đi từ nhà vệ sinh ra bước về phía này.
Cô ấy vốn là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, bước đi trong đám đông liền trở thành tiêu điểm,
Lúc này cô ấy xuất hiện lập tức thu hút vô số ánh mắt của mọi người trong sảnh lớn, bao gồm cả Trịnh Chí Dụng.
Gương mặt trang điểm đậm của người bên cạnh so với vẻ đẹp của Trình Tiên khi bước ra, quả thực là khác nhau một trời một vực, ngay cả một sợi tóc cũng không thể so sánh với Trình Tiên.
Trịnh Chí Dụng vô thức nuốt nước bọt. Anh ta không thèm để ý đến người trang điểm lòe loẹt bên cạnh, bước hai ba bước tiến lên, mim cười nói:
“Người đẹp này, cô quả thực rất xinh đẹp, chúng ta có thể làm quen một chút không?”
Trình Tiên đột nhiên bị người khác chặn lại, có hơi ngạc nhiên một chút. Nhưng mà cô ấy cũng không thèm nhìn đến Trịnh Chí Dụng, cứ thế bước qua.
Khi làm ở bệnh viện cô ấy gặp vô số tình huống như vậy rồi, cho nên bây giờ chỉ cần phớt lờ đi.
Hành động của cô ấy khiến Trịnh Chí Dụng phải xấu hổ. Tay anh ta đã vươn ra, kết quả người ta lại không thèm để ý đến.
“Thời đại nào rồi còn có người tán gái như vậy chứ?”
“Cũng không nhìn lại mình xem, mặc quần áo như mấy người bán bào
hiểm, lại còn học người ta đến gần.”
“Người đẹp như vậy phải là một giám đốc trẻ tuổi mới xứng đôi. Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ, bên cạnh đã có bạn gái đi cùng lại cứ như vậy đến làm quen người khác, anh ta nghĩ mình là ai chứ?
Âm thanh bàn tán xung quanh không ngừng truyền đến, những người có thể xuất hiện ở đây đều là giới nhà giàu. Người ta cho dù là tán gái, cũng cần phải chú ý đến phong độ và phương thức đi.
Nghe được những lời bàn tán này, sắc mặt Trịnh Chí Dụng phút chốc đen lại. Một lát sau, anh ta lại bước lên lần nữa chặn đường của Trình Tiên, lần này anh ta cười nói: “Tôi là Trịnh Chí Dụng, phó chủ tịch của công ty nhà họ Trịnh, liệu có thể làm quen một chút được không?”
“A…”
Nghe thấy thân phận của Trịnh Chỉ Dụng, mấy người cười nhạo anh ta lúc trước hít một ngụm khí lạnh. Nhà họ Trịnh hiện tại rất nổi tiếng ở Hải Dương. Tuy rằng chỉ xếp hạng loại hai, nhưng nhận được đầu tư của công ty đầu tư Bùi Thị khiến cho biết bao dòng họ và doanh nghiệp khác ngưỡng mộ họ.
Mà người trước mặt lại là phó tổng giám đốc công ty nhà họ Trịnh. Đây chính là tuổi trẻ tài cao, khó trách anh ta đường hoàng như vậy, có cá tính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...