Chàng Rể Quyền Thế
- Đối mặt với vẻ mặt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh, những đệ tử thường ngày vô cùng liều lĩnh của Chấp Pháp Đường bất chấp tất cả xông lên.
Chỉ thấy lúc những đệ tử này xông lên, một bạt tai của Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý phất ngang qua.
Chỉ chưa đến một phút mà thôi, những người được xưng là những đệ tử mạnh nhất của Chấp Pháp Đường đã ngã xuống hơn nửa.
Nhưng mà trong quá trình này quần áo của Bùi Nguyên Minh không hề dính máu, những người này chưa từng đụng được vào vạt áo của anh.
Cảnh tượng này khiến mặt Công Tôn Vũ Nhiên xám như tro tàn, cô ta bỗng nhiên hiểu tại sao Bùi Nguyên Minh lại bất ngờ hung hăng như vậy.
Bởi vì anh mới thật sự là người không thể địch nổi, anh mới là người thiên hạ vô địch.
Ở một địa bàn chỉ cần dựa vào vũ lực như Long Môn thì Bùi Nguyên Minh không cần bất cứ một chỗ dựa vững chắc nào.
Bởi vì anh chính là chỗ dựa vững chắc nhất của bản thân.
Câu ai cản tôi phải chết vừa rồi có lẽ không hề phải là lời nói suông, mà có lẽ Bùi Nguyên Minh thật sự có thể làm được.
“Rầm”
Rất nhanh cửa lớn của đạo quán đã bị Bùi Nguyên Minh đạp bay, những đệ tử phía sau cánh cửa đều xung phong liều chết xông ra, thậm chí có người còn cầm cả súng trên tay, chốt an toàn đã sớm được mở sẵn.
Nhưng mà vẫn không hề có tác dụng gì.
Chỗ mà Bùi Nguyên Minh đi qua, xung quanh đều là tiếng kêu rên, thỉnh thoảng có người giãy dụa vài cái, rất nhanh lại có người bay ra.
Lúc này chỉ có hai từ có thể miêu tả khí thế của Bùi Nguyên Minh, đó chính là vô địch!
Đơn giản là vô địch!
Rất nhanh Bùi Nguyên Minh đã thản nhiên đi đến chỗ phòng khách, sau đó một đạp đá bay cửa gỗ tinh xảo, muốn đi vào trong đó.
Chỉ là đúng lúc cửa vừa bị đá văng, một lão già mặc đồ luyện võ bỗng xuất hiện.
Trên tay ông ta đeo móng vuốt làm bằng thép đặc chế, vẻ mặt lạnh lùng | hừ nói: “Thằng nhóc kiêu ngạo, ông đây sẽ tiễn mày đi chầu trời nhé!”
Đầu của đại cao thủ này rơi xuống mặt đất, trên vẻ mặt của ông ta vẫn còn sự sợ hãi và khó hiểu, cả sự không cam lòng..
| Dù thế nào ông ta cũng không nghĩ đến chuyện một người vẫn luôn đánh đâu thắng đó như mình khi ở trước mặt Bùi Nguyên Minh thì đỡ không được một đòn.
Bùi Nguyên Minh thì lại không thèm liếc ông ta lấy một cái, cứ như thế mình giết chỉ là một con mèo, một con chó bình thường vậy.
Công Tôn Vũ Nhiên thấy cảnh tượng này thì toàn thân bỗng run rẩy một cách mạnh mẽ, đó là nguyên lão của Chấp Pháp Đường, là một trong những sư phụ của cô ta.
| Dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ ngay cả thầy của mình khi đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh cũng không đỡ nổi dù chỉ một chiều.
| Bỗng nhiên Công Tôn Vũ Nhiên cảm thấy hiểu ra.
Chuyện mà Chấp Pháp Đường không nên làm nhất chính là đắc tội Bùi Nguyễn Minh.
Từ lúc bắt đầu ở Thủ Đô, từ lúc bắt đầu lên mặt với Bùi Nguyễn Minh ở bữa tiệc tối kia.
Chấp Pháp Đường đã sai rồi, hoàn toàn sai rồi! | Đẩy cửa vào trong, trước mặt là một hành lang sang trọng, sâu bên trong đó mới thật sự là phòng khách.
- -----------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...