“Không nể mặt mũi thì sao? Đánh mặt anh thì sao?” Hứa Tuyết Kỳ chậm rãi đi về ghế sofa, vắt chân ngồi xuống.
Cô ta cười như không cười nhìn chằm chằm vào Thôi Văn Triết, lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ chịu nhục một lúc lâu, nằm gai nếm mật cả tối, bây giờ chuẩn bị nổi giận rồi hả?” “Hay là nói anh chuẩn bị đụng tới tôi?” “Đến đi, anh đụng vào tôi thử xem nào?” “Trái lại tôi muốn xem anh Thôi anh chuẩn bị đụng vào tối như thế nào?” “Có!”
Ngay tại lúc Thôi Văn Triết vừa chuẩn bị đi lên, sau lưng có một loạt tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến.
Một lát sau, mấy chục người mặc đồng phục có cả nam lẫn nữ xuất hiện, từng người đều lỗi súng ra, vây quanh nơi này chật như nêm cối.
Trong đám người Thôi Nhã Tuyết mặc đồng phục, sải bước đi đến.
“Hứa Tuyết Kỳ, cô ức hiếp người nhà họ Thôi chúng tôi, đụng đến người nhà họ Thôi chúng tôi, cô có hỏi qua thành Thôi Nhã Tuyết tôi không? Cô có nghĩ đến hậu quả không?”.
Trong lúc nói chuyện, Thôi Nhã Tuyết đi đến trước mặt Thôi Văn Triết, nhìn gương mặt sưng đỏ của anh ta, còn có dáng vẻ chật vật, trong nháy mắt gương mặt lạnh lùng của cô ta càng trở nên khó coi.
“Ôi chao, đây không phải Thôi Nhã Tuyết, cô cả nhà họ Thôi, đà chủ Thôi à?”
“Sao nào, lên nắm Long Điện Cảng Thành và Las Vegas được mấy ngày, cô thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn rồi à?”.
“Đầu óc cô bị chập mạch ư? Lại dám đến hội sở Kim Ngọc quấy rồi, còn dám khiêu chiến với Hứa Tuyết Kỳ tôi?” | Vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ tràn đầy châm chọc.
“Chẳng qua thiếu chủ Bùi vì chuyện mừng thọ của bà cụ, cho nên tạm thời không có thời gian đến xử lý cô thôi, cô không hiểu được cụp đuôi làm người, còn dám đến đây diễu võ giương oai? Cầm lông gà thì coi là lệnh tiền rồi hả?”.
ngôn tình hoàn
Vì thế lúc này, sắc mặt Thôi Nhã Tuyết trở nên lạnh lùng hơn.
Rất nhanh, cô ta hít sâu một hơi, hơi nheo mắt nhìn về phía trước nói.
“Cô Hứa, anh Mạnh, Thôi Văn Triết là em trai tôi, cũng là người thừa kế của nhà họ Thôi chúng tôi, mà tính tình của người em trai này, tôi rất hiểu, từ trước đến nay thằng bé sẽ không làm ra mấy chuyện ức hiếp người khác”.
“Cho nên tôi muốn hỏi nhiều một câu, thằng bé đã làm sai chuyện gì mà khiến các người đối xử với thằng bé như vậy?”.
“Hôm nay nếu như hai vị không cách nào cho tôi một câu trả lời hợp lý, chuyện này chỉ sợ không xong đâu?
Hiển nhiên Thôi Nhã Tuyết chuẩn bị ra tay.
Bốp.
Đúng lúc này, Mạnh Chí Cường vẫn luôn ngồi yên đột nhiên đi lên, trong chớp mắt đã đánh lên gương mặt xinh đẹp của Thôi Nhã Tuyết.
Một tiếng vang dội.
Thôi Nhã Tuyết không ngờ đối phương một lời không hợp trực tiếp ra tay, không kịp phản ứng.
Trên gương mặt trắng nõn lập tức xuất hiện dấu tay đỏ.
“Mạnh Chí Cường, anh dám tát tôi?” Trong nháy mắt, vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết rét run.
- -----------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...