Chàng Rể Quyền Thế
Một tiếng tát vang dội truyền đến, Thôi Văn Triết không né tránh, bị Hứa Tuyết Kỳ đánh mạnh một cái.
Trong nháy mắt trên mặt anh ta xuất hiện dấu tay màu đỏ, khiến cho dáng vẻ của anh ta vô cùng chật vật.
Lúc này đây, Thôi Văn Triết khẽ gầm một tiếng.
“Hứa Tuyết Kỳ!” Lúc này bốn phương tám hướng mười vệ sĩ của nhà họ Hứa trực tiếp lao ra.
Từng người đều dùng súng chỉ vào trán Thôi Văn Triết.
Chỉ cần anh ta có bất kỳ một hành động thiếu suy nghĩ nào, những người vệ sĩ này sẽ không chút chậm trễ nào mà bóp cò.
Mà Bùi Nguyên Minh và Đổng Hoài An cũng đã bị ngăn cản ở bên ngoài của đám người.
“Tên của tôi là thứ anh có thể gọi à? Anh xứng sao?” Vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ ghét bỏ mở miệng.
“Nhà họ Thôi các người cũng chỉ là gia tộc hạng nhất mà thôi, anh thật sự cho rằng chị mình leo lên được Long Điện Cảng Thành và Las Vegas, nhà họ Thôi các người lập tức có mặt mũi ở trước chúng tôi
à?"
“Nhà họ Thôi các người chẳng qua chỉ dựa lưng vào nhà họ Hòa mà thôi, anh không quên đấy chứ?” “Trước đó ôm bắp đùi của nhà họ Hòa, bây giờ lại muốn ôm bắp đùi tên họ Bùi kia” “Nhà họ Thôi các người không có một chút tôn nghiêm nào à?”
“Tôi nói cho anh biết, nếu không nể mặt chút giao tình trong quá khứ, hiện tại tôi đã cho người dùng súng bắn chết anh, còn dám ở đây nói năng hùng hồn, muốn tôi cho một lời giải thích? Anh xứng ư?”
Tối hôm qua bị Bùi Nguyên Minh vả mặt, Hứa Tuyết Kỳ đã nhẫn nhịn một bụng lửa giận.
Hôm nay phối hợp với đám người Hứa Cảnh Nam bố cục mọi chuyện, chính là vì ép Bùi Nguyên Minh.
tìm đến cửa, sau đó tìm cơ hội giết an.
Nhưng không nghĩ đến Bùi Nguyên Minh không tới lại biến thành tên phế vật Thôi Văn Triết này đến cửa kêu gào? | Điều này khiến cho trong lòng Hứa Tuyết Kỳ tức giận không thôi.
Nếu như không phải sợ ảnh hưởng không tốt, cô ta thật đúng là chuẩn bị trực tiếp nổ súng bắn chết Thôi Văn Triết.
Đổng Hoài An đứng bên cạnh cau mày nói.
“Hứa Tuyết Kỳ, có chuyện gì thì từ từ thương lượng, tất cả mọi người đều là người trong giới thượng lưu, anh Thôi.”
"Trong giới thượng lưu? Anh Thôi?” “Giữa tôi và anh ta có gì hay để nói chứ?”
Bị Hứa Tuyết Kỳ tát cho một cái, khiến mặt mũi Thôi Văn Triết mất sạch.
Thôi Văn Triết nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt nhăn nhó, vẻ mặt khó coi đến cực hạn.
“Sao nào? Anh Thôi tức giận rồi hả? Rất tức giận ư? Còn muốn giết tôi?”
Nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Thôi Văn Triết, Hứa Tuyết Kỳ cười tủm tỉm đến gần, khóe miệng là nụ cười châm chọc.
“Đường đường là cậu cả nhà họ Thôi, tức giận thì ra tay đi.
Trái lại tôi muốn xem xem, hậu quả đụng đến tôi, anh có thể gánh chịu được không?”
“Đến đây đi, mặt của tôi cho anh đánh đó, anh chuẩn bị đánh tôi mấy cái thế?” Hứa Tuyết Kỳ mỉm cười đưa mặt mình lại gần, cười nói tự nhiên nhưng lại tràn đầy ghét bỏ.
Ánh mắt Bùi Nguyên Minh rét run, chỉ có thể nói người phụ nữ này quá hiểu được khiêu khích, chẳng qua anh cũng không vội ra tay mà chính là nheo mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, đồng thời anh cũng muốn xem Thôi Văn Triết chuẩn bị đối phó với chuyện này như thế nào.
- -----------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...