Mạnh Chí Cường cười lạnh một tiếng, nhìn dáng vẻ nén giận của Thôi Văn Triết, vẻ mặt anh ta càng thêm dữ tợn và đắc ý.
Lúc này đây anh ta híp mắt lên tiếng: “Được rồi Thôi Văn Triết, nếu như anh đã không dám phách lối trước mặt tôi như thế, vậy tôi hỏi anh một lần nữa, anh có quỳ xuống nói chuyện hay không?”.
Nghe thấy Mạnh Chí Cường nói như thế, gương mặt Đồng Hoài An trở nên lạnh lẽo.
“Mạnh Chí Cường, anh đừng có mà khinh người quá đáng!”.
“Khinh người quá đáng ư?” Mạnh Chí Cường trên dưới đánh giá Đổng Hoài An một lượt, sau đó lạnh lẽo nói.
“Đổng Hoài An, cô đừng tưởng ba mình là người đứng đầu Cảng Thành thì tôi không dám động đến cô nhé?”.
“Nếu như cô làm ảnh hưởng đến chuyện của tôi, cô có tin tôi sẽ phế luôn cô không?”
Trong lúc nói chuyện Mạnh Chí Cường vươn tay trái ra bóp vào mặt Đổng.
Hoài An, vẻ mặt ngập tràn châm chọc.
| Sau đó ánh mắt dữ tợn của anh ta lại một lần nữa dừng trên người Thôi Văn Triết, âm trầm nói.
“Tôi đếm đến ba, anh quỳ xuống, tôi sẽ cho anh cơ hội nói chuyện với Hứa Tuyết Kỳ, anh không quỳ thì tôi sẽ giết chết anh”
“Đương nhiên anh cũng có thể phản kháng, thế nhưng nếu anh phản kháng thì tôi sẽ giết chết tất cả các người”
Sau khi nói xong, Mạnh Chí Cường cười đắc ý, lạnh lùng nói.
“Ba, hai, một”.
Trong nháy mắt khi chữ một nói ra khỏi miệng, giống như thấy được sát ý trên người Mạnh Chí Cường, Thôi Văn Triết bịch một tiếng cắn răng quỳ xuống.
Vốn dĩ lấy tính cách cậu ấm của Thôi Văn Triết mà nói, anh ta không thể nào chịu thua, thế nhưng nghĩ tới mục đích của mình tới nay, anh ta vẫn nhịn được.
Đổng Hoài An hơi sững sờ, vô thức gọi.
“Anh Thôi.” | Bùi Nguyên Minh thì hơi nheo mắt, bên trong ánh mắt của anh nhiều hơn sự tán thưởng.
Trong lúc nói chuyện, Mạnh Chí Cường nhổ một bãi nước bọt vàng vào mặt Thôi Văn Triết, theo trán anh ta chảy xuống.
Thôi Văn Triết cắn răng không nên một tiếng, nhưng ý lạnh trong mắt anh ta càng lúc càng đậm.
Bùi Nguyên Minh muốn nhìn xem rốt cuộc Thôi Văn Triết có thể nhẫn nại đến mức nào, cho nên anh chỉ hơi nheo mắt.
“Mạnh Chí Cường, anh quá đáng rồi đấy!” | Đồng Hoài An vội vàng lấy khăn tay luống cuống giúp Thôi Văn Triết lau sạch.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh Thôi đã dựa theo yêu cầu của anh quỳ xuống, anh còn muốn như thế nào? Thật sự muốn hoàn toàn trở mặt à?”
“Trở mặt?” Súng trong tay Mạnh Chí Cường chọc vào mặt Đổng Hoài An.
“Không trở mặt nổi à?”
“Đủ rồi!” Ngay tại lúc Đồng Hoài An dự định nổi giận, Hứa Tuyết Kỳ vẫn đang xem trò vui, cuối cùng cũng mở miệng.
| "Mạnh Chí Cường, anh không cần thiết phải nói anh Thôi như thế, nói gì thì nói anh ta cũng là người trong phạm vi Cảng Thành và Las Vegas chúng ta, mặc dù nói hiện tại chúng ta không chung chí hướng khó đi chung đường, nhưng cũng không cần thiết phải động đao động sáng với anh ta, tất cả mọi người đều là người có thể diện, ít nhiều cũng cần chút mặt mũi đúng không?”
- -----------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...