Nhưng sắc mặt khó coi vẫn hoàn khó coi, lúc này tay phải của Trần Hồng Điệp hơi run lên, cuối cùng vẫn không dám ra lệnh.
Cô ta không thừa nhận bản thân mình bị Bùi Nguyên Minh Họa sợ, nhưng tay phải hơi run rẩy lại bán đứng những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô ta.
“Động tác quá chậm, nhanh hơn chút nữa, buổi tối chưa ăn cơm sao?” Bùi Nguyên Minh không để ý đến cô ta, mà tầm nhìn rơi ra giữa sân, lại lần nữa mở miệng chỉ dẫn.
Soạt soạt soạt..”.
Ngay lúc này, trận chiến ác liệt giữa hai bên đã đi đến mức độ căng thẳng nhất.
Thôi Văn Triết chỉ sơ suất một cái, tay trái bị chém một đường vết thương.
Mười mấy võ sĩ Đảo Quốc nhân cơ hội này vây tới.
Những thanh trường đạo Đảo Quốc giống như sao băng, lóe lên không ngừng khắp bốn phương tám hướng.
Ánh đạo ngập trời và sát khí tràn ngập, gần như bao trùm Thôi Văn Triết bên dưới sát trận.
Cảnh tượng này khiến gương mặt vốn đang sợ hãi của Trần Hồng Điệp hiện ra nụ cười lạnh, cũng khiến cho gương mặt của Takei Seiichiro mang vẻ tàn khốc.
Taikei Rumiko nằm trên mặt đất cũng mang theo vẻ mặt chờ mong.
“Bạt Đạo thuật” Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng.
Trước mắt của Thôi Văn Triết sáng ngời, trong nháy mắt tiếp theo, ngay trong trận đại chiến, anh ta lại tra đao vào vỏ.
Sau đó đao mang lại hiện ra trong tay, đường đao vào vỏ trực tiếp rút ra.
Một đạo như ánh trăng hiện ra, ánh đạo sắc bén và sát khí đầy trời đều bị chém vỡ, toàn bộ sân chỉ có tiếng “keng keng keng” vang lên bên tại không dứt.
Chỉ trong chốc lát mà thôi, toàn bộ trường đạo Đảo Quốc đều bị một đạo của Thôi Văn Triết chém thành hai đoạn.
Sau đó, Thôi Văn Triết lại thu đao, chuôi đạo “cạch” một tiếng, đâm vào vỏ đạo.
“Phụt..”.
Mười mấy võ sĩ Đảo Quốc vừa rồi còn đứng vững, lúc này ở cổ họng của người nào cũng đều có máu tươi bắn ra.
Sau đó không đợi tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người đó đã xụi lơ hết trên mặt đất.
Đến đây, hơn năm mươi võ sĩ Đảo Quốc, và mười mấy cường giả Đảo Quốc, tất cả đều ngã xuống đất.
Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
| Tuy tay trái của Thôi Văn Triết cũng có một vết thương, nhưng trên người anh ta lại hờ hững đến cực điểm.
Không còn ai sống sót? Tất cả đều bị tiêu diệt? Thật đúng là cấp bậc Binh Vương!
Trần Hồng Điệp và mấy lính tinh nhuệ Hồng Hưng đều trợn tròn mắt há hốc mồm, không nhịn được mà run rẩy.
Vốn họ cho rằng Thôi Văn Triết chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì, và trên thực tế, anh ta cũng chưa chắc đã đánh thắng được nhiều người như vậy.
Cho dù anh ta là cấp bậc Binh Vương.
Những Bùi Nguyên Minh chỉ tùy tiện mở miệng chỉ điểm mấy câu mà thôi.
Thôi Văn Triết thậm chí còn chẳng thèm đánh quả rắm nào mà người Đảo Quốc lại chết rất nhiều?
Đây là đang nằm mơ sao? Lúc này, Takei Seiichiro cũng phản ứng lại.
Những người này đều là lính tinh nhuệ của nhà Takei! Kết quả tất cả đều chết ở nơi này hết sao? Thế này kêu anh ta đòi lại công bằng kiểu gì? “Ngu xuẩn! Đáng chết! Người Đại Hạ các cậu đều đáng chết!”
Takei Seiichiro tức giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt tiếp theo, anh ta cầm trường đạo Đảo Quốc của mình lên.
“Bùi Nguyên Minh, tôi nhất định phải giết cậu!”
Thấy anh ta tiến lên từng bước, con người của Thôi Văn Triết lóe lên tia sáng, định đứng ra.
Nhưng đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh lại khoát tay, thản nhiên bảo: “Để tôi cho, dù sao cũng là đại cao thủ của nhà Takei.
Tôi tự mình ra tay cũng là nể mặt anh ta một chút”
| Trong nháy mắt tiếp theo, Bùi Nguyễn Minh tiến lên một bước, vung một cái tát tới.
Vẻ mặt vốn lạnh lùng của Takei Seiichiro chợt thay đổi.
Trong mắt anh ta, một cái tát này của Bùi Nguyên Minh rất lớn, lớn đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, như thể chỉ cần cái tát này đánh trúng, thì mình sẽ chết mà không có đất chôn vậy.
Một cái tát còn chưa rơi xuống, Takei Seiichiro đã lùi lại ba bước theo bản năng.
Đại cao thủ như anh ta là sự tồn tại ở cấp bậc Binh Vương, nhưng lùi liên tiếp ba bước vẫn không thể tránh khỏi cái tát này của Bùi Nguyên Minh như cũ.
“Bốp” một tiếng, ngay khi Takei Seiichiro định lùi bước thứ tư, thì một tát của Bùi Nguyên Minh đã vả ngã anh ta xuống đất.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Mấy cô gái Đảo Quốc mặc Yukata miệng biến thành hình chữ “O”, thật lâu không thể khép lại được.
- -----------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...