Keng!
Thanh âm va chạm vang lên, Bùi Nguyên Minh chỉ đơn thuần búng tay một cái mà thôi, thanh đao trong tay đối phương liền văng ra ngoài, thậm chí còn tác dụng lực đến mức đâm thẳng lên trần nhà, không ngừng đung đưa.
Đáy mắt người đàn ông lóe lên vẻ khó tin, trong nháy mắt hắn siết chặt tay, từng quyền rơi thẳng xuống vị trí Bùi Nguyên Minh đang đứng.
Nam Chi Quyền Nam Dương!
Thủ pháp tuy rằng không bằng với Campuchia nhưng lực sát thương lại vô cùng khủng khiếp.
Đáng tiếc, người mà hắn đụng độ lại là Bùi Nguyên Minh.
Anh chậm rãi lui về sau, sau đó vươn tay lấy lọ hoa, chuẩn xác giáng xuống đầu đối phương.
Âm!
Chờ đến khi hắn kịp phản ứng lại thì phần đầu đã chảy máu ào ạt, Bùi Nguyên Minh tranh thủ thời cơ đạp thêm một cước, khiến đối phương nằm rạp dưới đất, không gượng dậy nổi.
Hắn phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.
“Nằm nghỉ ngơi cho tốt, nửa tiếng sau mới có thể hoạt động.
Bằng không, toàn bộ thân thủ đều bị phế bỏ đấy”.
Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
| Bùi Nguyên Minh thong dong tiến về phía trước, vung chân đã vào cánh cửa điều khắc từ gỗ.
Chỉ thấy trong thoát chốc, cánh cửa liền chậm rãi mở ra, bên trong bốn phía đều trống trải, chỉ thấy một người phụ nữ mặc sườn xám, dáng dấp mảnh mai, gương mặt tinh xảo như ngọc đang ngồi tại chỗ.
Cô miết tay lên dây đàn, chậm rãi biểu diễm.
Thanh âm vang lên, vô cùng dễ nghe.
Bùi Nguyên Minh vỗ tay, nở nụ cười châm chọc.
“Dư âm văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt.
Chỉ có điều, người đứng đầu bang Nam Dương, dù sao tôi cũng đã đánh đến tận cửa rồi, cô vẫn còn tâm trí đàn sao? Tôi nên khen cô dũng cảm hay nên cảm thấy cô thân thủ bất phàm đây?”
Người phụ nữ khẽ ngẩng đầu, động tác nhìn qua vô cùng bình thường nhưng khi cô làm lại đặc biệt quyến rũ, khiến người nhìn thấy liền yêu.
Đặc biệt sườn xám càng khiến dáng vóc đẹp đẽ kia lộ ra, ánh mắt thoáng qua chẳng thể nào dứt.
Người phụ nữ này, từng gặp qua Hòa Thanh Phong, thậm chí có thể đánh ngang tay với trợ tá bang Hồng Hưng, Dương Huyền Trân.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện tại nơi này, Dương Huyền Trân thoáng sửng sốt nhưng cô rất nhanh đã giấu đi tâm tình.
Hai người nhìn nhau chăm chú, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc sống, như thể chỉ cần đối phương lộ ra sơ hở thì người còn lại sẽ lập tức xuống tay ngay.
Hồi lâu, Dương Huyền Trân mới chậm rãi đứng dậy, khẽ thở dài.
.
Được tại [ TRÙMtruyệ n.
COM ]
“Đàn tranh này chính là món đồ hiếm có, tôi mất rất nhiều công sức mới từ Đại Hạ lấy được.
Chút nữa ra tay, anh có thể nể mặt mũi tôi một chút, đừng khiến nó bị trầy xước, được chứ?”
Lời nói ra giống như những người bạn lâu năm gặp lại, hàm ý chính là cô đối với văn hóa Đại Hạ vô cùng thích thú.
Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy mắt lướt qua vài phần cân nhắc.
“Dương ban chủ, tôi không đến tìm cô tán gẫu.
Tôi đến đây để nói với cô ba chuyện”.
Trong lúc cất lời, hương thơm từ phía Dương Huyền Trân khẽ vấn vít quanh cánh mũi Bùi Nguyên Minh, khiến anh nhíu mày.
Người phụ nữ này, muốn giở trò?
- -----------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...