Trước khi nhận điện thoại, Sư Tuệ Lan đang đứng ở trước cửa trang viên, híp mắt nhìn xem trang viên xa hoa tráng lệ ở trước mặt, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ lên.
Tưởng tượng hình ảnh Bùi Cửu Thiên đang hứa hẹn, cô ta hít sâu một hơi rồi nói: "Cửu Thiên, anh cứ yên tâm"
"Bên nhà họ Hòa thì em đã có biện pháp ứng phó rồi.
Ông già hồ ly Hòa Phong Thanh kia không phải đang cần người giải quyết thằng quỷ nhỏ mà ba đại ma tăng bên Campuchia lưu lại sao?"
"Em đã sắp xếp trưởng lão ngoại môn đạo quận Ngũ Mai rồi, ông ta nổi danh là thầy phong thủy đệ nhất ở Cảng Thành, Tô Phúc Lâm"
"Em nghĩ ông già hồ ly Hòa Phong Thanh kia hẳn sẽ chết rất khó coi."
"Tuệ Lan, em nhất định phải cẩn thận" Bùi Cửu Thiên trả lời, giọng nói mang theo vài phần ôn hòa, cũng có vài phần nhắc nhở: "Anh nghe nói Hòa Phong Thanh đã từng viết một phần di chúc."
"Nếu như ông ta chết ngoài ý muốn thì tài sản sẽ do bốn phòng trong nhà họ Hòa cùng tiếp nhận"
"Nhưng mà nếu như trong ba năm mà sau khi ông ta mất, bất kỳ một phòng nào trong bốn phòng ở nhà họ Hòa mà chết thì tất cả tài sản sẽ không ràng buộc mà quyên tặng cho quan phủ Las Vegas"
"Cho nên, Hòa Phong Thanh nhất định phải chết, nhưng mà bốn phòng trong nhà họ Hòa thì không.
Bất kỳ phòng nào cũng vậy."
Long Điện ở Cảng Thành, phòng nghỉ ngơi.
Bùi Nguyễn Minh đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống cảnh đêm ở cảng Victoria, sắc mặt lạnh lùng.
Đại khái sau nửa giờ, Thôi Nhã Tuyết đi đến, cung kính chào phía Bùi Nguyên Minh.
"Đã kiểm chứng sự việc rõ ràng chưa?" Bùi Nguyên Minh có chút hăng hái mở miệng hỏi.
Thôi Nhã Tuyết vuốt cằm nói: "Đã điều tra xong, mặc dù thủ đoạn của đối phương rất bí mật, nhưng mà tôi vẫn từ những vết tích còn lại suy đoán ra, người sau lưng tám phần là người của Bùi Môn."
"Chỉ là những dấu vết còn sót lại này cũng không thể trở thành chứng cứ được, cũng không chỉ cụ thể là ai"
"Bùi Môn" Bùi Nguyên Minh cười cười: "Chúng ta cầm xuống Long Điện ở Cảng Thành cũng tương đương kéo xuống một miếng thịt từ trên tay Bùi Môn rồi, Bùi Cửu Thiên ra tay cũng là chuyện vô cùng bình thường"
"Hơn nữa hai ngày này tôi cũng đi quá gần với nhà họ Hòa, bọn họ hẳn là phải thận để tôi chết đi mới đúng"
Thôi Nhã Tuyết nhăn lông mày lại, nói khẽ: "Cậu Bùi, mấy ngày nay cậu vẫn tạm thời trở về Las Vegas thì hơn, bên Cảng Thành này nước hơi sâu, không an toàn lắm..." Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, nhưng mà ngay lúc này, điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên.
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn trên màn hình điện thoại di động, sau đó thở dài nói: "Xảy ra chuyện rồi."
"Bùi Môn ra tay sao?" Thôi Nhã Tuyết nhìn trên màn hình điện thoại di động xuất hiện ba chữ "Hòa Phong Thanh", mặt mũi kinh ngạc hỏi.
"Chưa hẳn là Bùi Môn, nhưng mà tôi cảm thấy chuyện này hẳn là có liên quan."
Bùi Nguyên Minh nhíu nhíu mày, sau đó nhận nghe điện thoại.
"Cậu Bùi..."
Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh hỗn tạp, giống như còn có tiếng gào thét của người trước khi chết, trong đó, âm thanh của Hòa Phong Thanh cũng rất suy yếu.
"Sao vậy?" Bùi Nguyên Minh nói.
"Tôi đã bị người của đạo quan Ngũ Mai hố rồi." Hòa Phong Thanh cười khổ nói tiếp: "Vừa rồi Sư Tuệ Lan, đệ tử của đạo quan Ngũ Mai dẫn theo thầy phong thủy Tô Phúc Lâm, đệ nhất thầy phong thủy ở Cảng Thành, chủ động đến đây giúp tôi giải quyết chuyện về con quỷ nhỏ kia".
"Tôi cũng muốn xem thế nào nên đi theo bọn họ vào nhà thờ tổ, bây giờ toàn bộ người đều bị vây lại ở bên trong rồi."
"Mấy chục người vệ sĩ đều trở nên điên loại, chém giết lẫn nhau, là lão Chu liều chết che chở dùm tôi nên tôi mới có cơ hội gọi cuộc điện thoại này"
"Cậu Bùi, tôi cũng không nói nhiều thêm, lần này nếu như cậu có thể ra tay cứu nhà họ Hòa chúng tôi thì từ nay về sau, nhà họ Hòa chúng tôi chính là người của cậu".
Đối với một ông cụ hồ ly mà nói thì khi nói những lời này, cũng đã chứng minh thành ý của ông ta rồi.
"Tôi sẽ nhanh chóng đi qua đó" Bùi Nguyên Minh trả lời.
Bùi Cửu Thiên muốn giết chết Hòa Phong Thanh, vậy thì anh nhất định phải cứu giúp ông ta sống.
Đối với Bùi Nguyên Minh mà nói thì Hòa Phong Thanh còn sống có tác dụng lớn hơn nhiều so với việc ông ta mất đi.
Trước khi cúp máy, Hòa Phong Thanh chần chừ một lát rồi nói nhanh: "Cậu Bùi, tôi đã từng lập qua một phần di chúc, nội dung di chúc có lẽ sẽ có ích lợi với cậu."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...