Chàng Rể Quyền Thế


“Thú vị! Cô Phương thực sự khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa!”

“Đều nói phụ nữ không thua kém gì đàn ông, tôi vốn không tin lắm!”

“Lúc nhìn thấy cô Phương tôi tin rồi!”

Hòa Trạch Bình giơ ngón cái lên, chẳng qua nhìn Phương Diệu Nga lúc này đôi mắt mê lỵ, trên người anh ta tỏa ra hương vị cầm thú.


Chỉ trong nháy mắt, anh ta ra hiệu bằng tay, lập tức chỉ thấy trong màn hình, lồng sắt to kia chậm rãi hạ xuống, nhưng không đặt ở trên đất, mà đặt trên mặt nước tối đen, vẫn có khả năng bị ném vào trong biển bất cứ lúc nào.


Mà đám nhân viên này đều thét chói tai càng lúc càng to hơn.


Phương Diệu Nga nhìn thấy cảnh tượng này, giận không kìm chế được: “Hòa Trạch Bình, anh nói chuyện không giữ lời hứa!”

“Tên khốn nạn này!”


Hòa Trạch Bình uống rượu, vẻ mặt mỉm cười nói: “Cô Phương, đồ có thể ăn bậy, nhưng nói tuyệt đối không thể nói lung tung.


“Tôi đồng ý với cô thả người xuống, tôi lỡ mồm sao?”

“Không phải bây giờ bọn họ đã thả xuống rồi à?”

“Nhưng mà tôi không đồng ý với cô, muốn trực tiếp thả bọn họ đi, đúng không?”

“Thực ra cô dùng ngón tay nghĩ cũng biết, những người này xâm nhập địa bàn của tôi, còn muốn làm bậy, sao tôi có thể dễ dàng tha cho bọn họ?”

“Cô có thể tỉnh táo hơn một chút được không?”

Phương Diệu Nga tức tới mức toàn thân run lẩy bẩy: “Khốn nạn, Hòa Trạch Bình, anh là một tên khốn nạn!”

Hòa Trạch Bình thản nhiên cười nói: “Bảo bối à, em mắng chửi đi, em mắng càng to hơn, anh đây lại càng hưng phấn!”

“Đúng rồi, anh nói cho em biết một chuyện”

“Bây giờ đúng lúc là thủy triều, dựa theo tính toán thời gian, có lẽ hai tiếng sau, thủy triều sẽ chôn vùi cái lồng sắt kia hoàn toàn.


“Không biết sẽ xảy ra án mạng gì hay không?”

“Ai da, anh cũng không muốn quậy tới mức chết người đầu, anh treo người lên trên cao như vậy, chính là vì cho bọn họ chút giáo huấn mà thôi.”

“Nhưng nếu anh đồng ý với bảo bối em hạ bọn họ xuống, anh không thể nuốt lời như vậy được!”

“Đúng hay không? Ha ha ha ha!”

Hòa Trạch Bình ngửa đầu cười điên cuồng, cười tới mức nghiêng trước ngửa sau, cười tới mức vô cùng kiêu ngạo.


“Súc sinh, anh chính là một tên súc sinh!”


Phương Diệu Nga tức giận tới mức toàn thân run lẩy bẩy, nhưng lúc này thuốc phát tác, toàn thân cô ta như nhũn ra, gần như không đứng nổi.


“Bảo bối, tuy bộ dạng em tức giận cũng rất đáng yêu, nhưng anh càng thích biểu cảm em mắng chửi anh hơn!”

“Nào, nào, em mắng anh tiếp đi! Đánh anh đi!”

“Em càng tức giận, anh lại càng hưng phấn hơn!”

“Ha ha ha ha!”

Hòa Trạch Bình phả ra một làn khói, xoa tay nói: “Bảo bối, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chơi trò chơi thứ hai.”

“Cởi đi, cởi một thứ, anh sẽ kéo bọn họ lên một mét.


“Anh nghĩ, em cởi hết quần áo trên người em xong, bạn họ sẽ an toàn!”

Sau khi nói xong, đám đàn ông ở xung quanh đều nở nụ cười mỉa ha ha ha.


Có chuyện gì hưng phấn hơn nhìn giai nhân mang theo xấu hổ và giận dữ muốn chết, cởi từng thứ một trên người mình ra?

Lúc này, Bùi Nguyễn Minh nhìn kỹ xung quanh xong đã tiến lên một bước, chắn Phương Diệu Nga ở phía sau, sau đó lạnh lùng nói: “Hòa Trạch Bình, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì.



“Tôi chỉ nói một câu, đám nhân viên này xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ xảy ra chuyện!”

“Chết một người, tôi giết anh “Chết toàn bộ, tôi giết cả nhà anh!”

“Dựa theo cách nói của anh, tất cả mọi người là người trong giới hắc bạch, nói lời thì phải giữ lời!”

“Nói giết cả nhà anh, thì phải giết cả nhà anh!”

“Bop!”

“Dám nói chuyện với tôi như vậy, mẹ nó muốn chết!” Chén rượu trong tay Hòa Trạch Bình đập mạnh xuống đất, sau đó anh ta lạnh lùng nhìn Bùi Nguyễn Minh.


“Thăng khốn này, nơi này tới lượt anh nói chuyện sao?”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui