Bùi Nguyên Minh đã nhìn ra được, Trịnh Tuyết Dương còn đang giận mình.
Tuy không biết hai ngày trước vẫn còn rất tốt, sao hôm nay đột nhiên tức giận.
Nhưng mà Bùi Nguyên Minh cảm nhận được, thái độ của mình nên nghiêm chỉnh hơn một chút.
Ít nhất buổi xem mắt ngày hôm nay, cho dù thế nào cũng không thể tiếp tục.
Đừng nói đối phương là Phương Trung Nghĩa, cho dù là những người khác cũng không được.
Vợ của mình xem mắt với người đàn ông khác.
ngay trước mặt mình, chuyện này là sao đây? Loại chuyện ghê tởm này, có lẽ chỉ có Thanh Linh mới làm ra được.
“Hay cho câu chó ngoan không cản đường?”
“Ý của cậu là bảo tôi cút đi sao?”
Lục Thủy Nhiên cười mỉa với Bùi Nguyên Minh.
“Gậu có tư cách đó sao?”
“Cậu nghĩ cậu là ai?”
“Thế tử hay là cậu chủ? Vậy mà làm bộ làm tịch, cố làm ra vẻ trước mặt tôi!”
“Theo tôi, hành động này của cậu ngoại trừ mất mặt xấu hổ ra, không có bất cứ ưu đãi gì!”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu không phải bây giờ cậu đứng cạnh chúng tôi, đã sớm bị bảo vệ đuổi ra ngoài “Cậu lại gây chuyện thị phi, tôi thực sự sẽ báo cảnh sát!”
Lục Thủy Nhiên ôm hai tay, dùng mũi nhìn Bùi Nguyên Minh.
Bà ta khinh thường tên hai lúa ở ngoài thủ đô, không có tiền, còn tưởng mình trâu bò lắm.
Đương nhiên, loại người đến từ Yến Kinh như Phương Trung Nghĩa, tuyệt đối không phải hai lúa.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cút”
Lục Thủy Nhiên nổi giận: “Cậu bảo tôi cút sao?”
“Tôi nói cho cậu biết, bây giờ tôi sẽ gọi bảo vệ, tôi xem cậu có thể làm ra vẻ bao lâu “Họ Bùi kia, cậu đợi đó cho tôi!”
“Bốp...
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, trở tay tát bốp một cái.
Chỉ thấy thân thể Lục Thủy Nhiên bay ngược về sau, trực tiếp đụng vào cái bàn ở phía sau, cả người đều bị đánh tới choáng váng.
Rất rõ ràng, cho dù thế nào bà ta cũng không ngờ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh thật sự sẽ ra tay, trực tiếp tát mình một cái.
Một lát sau Lục Thủy Nhiên mới kịp phản ứng, bà ta xông mạnh tới, giương nanh múa vuốt: “Họ Bùi kia, vậy mà cậu dám tát tôi, không đưa ba tỷ rưỡi thì chuyện này không yên với tôi đâu!”
“Tôi liều mạng với cậu!”
“Bốp!”
Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Liều mạng? Bà lấy gì liều mạng với tôi?”
“Bà thực sự nghĩ rằng tôi không dám giết bà sao?”
“Nể mặt bà là phụ nữ, mọi chuyện dừng ở đây, lại ầm ï nữa, tôi đảm bảo nửa đời sau, bà há miệng ngoại trừ ăn cơm ra, thì không làm gì khác được”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nhưng khiến Lục Thủy Nhiên run lẩy bẩy.
Loại người như bà ta, luôn bắt nạt kẻ yếu, vừa rồi Bùi Nguyên Minh không dám ra tay, bà ta mới giương nanh múa vuốt.
Nhưng lúc này Bùi Nguyên Minh thực sự ra tay, bà ta lập tức sợ hãi, chỉ dám dùng ánh mắt oán hận nhìn Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh thực sự không có hứng thú thu thập đám nhân vật nhỏ này, nếu không phải đối phương ầm ïra oai, anh thực sự chẳng muốn ra tay.
Lúc này anh rút một tờ khăn giấy ra bắt đầu chà lau ngón tay, sau đó nhìn Trịnh Tuyết Dương nói: “Vợ à, về nhà với anh đi”
Trịnh Tuyết Dương hừ lạnh một tiếng, không mở miệng đáp lại.
Thanh Linh muốn nói gì đó, nhưng chỉ trong nháy mắt câm miệng lại.
Bởi vì bà ta đột nhiên ý thức được, vừa rồi lúc đi máy bay, xấp ảnh và tài liệu mình đưa cho con gái có tác dụng.
Thử hỏi có người phụ nữ nào chấp nhận, chồng mình vì một người phụ nữ khác xông vào.
nhà người ta, giúp vả mặt ba và mẹ kế của người ta.
Quan trọng nhất chính là, người phụ nữ kia còn chưa biết bây giờ anh đã kết hôn, thậm chí còn coi anh như bạn trai.
Nhìn trên gương mặt Trịnh Tuyết Dương đều là lạnh lùng, trong lòng Bùi Nguyên Minh thấp thỏm.
Anh vốn cho rằng cho dù Trịnh Tuyết Dương tức giận, cũng sẽ không chút do dự rời đi với mình.
Bây giờ xem ra, mọi chuyện đã quậy lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...