Chỉ tiếc tốc độ của Amemiya Shun nhanh, nhưng tốc độ của Trương Minh Viễn nhanh hơn.
Chỉ thấy ông ta búng ngón tay, chỉ thấy gió rít mà ra, trực tiếp xé nát hai người giấy ở giữa không trung.
Đồng thời ông ta bước ra nửa bước, một quyền đánh xuống.
“Phụt..”
Amemiya Shun vốn lùi về sau bị một quyền của Trương Minh Viễn đánh mạnh xuống đất, cả thân thể vừa mới đập xuống, một ngụm máu tươi “phụt”
một tiếng phun ra.
Không cho Amemiya Shun cơ hội mở miệng, Trương Minh Viễn lại trở tay tát lên mặt anh ta một cái, nhất thời khiến răng trong miệng Amemiya Shun rơi đầy đất.
Trong răng trắng trên đất, có một cái màu đen xì, rõ ràng là răng độc chân chính.
Không có cái răng nanh, Amemiya Shun muốn tự sát cũng không làm được.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, Trương Minh Viễn đá ra một cái, trực tiếp đá lên tay chân của Amemiya Shun! Chỉ nghe “rắc”
một tiếng truyền ra, rất nhanh Amenmiya Shun bị đánh gấy tay chân, không có sức nhúc nhích, vùng vẫy cũng không làm được.
Mấy bác sĩ y tá có mặt ở đây đều sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
Đừng nhìn tuổi của Trương Minh Viễn có vẻ lớn, nhưng lúc ra tay, quả nhiên là khủng bố tới mức khó có thể tưởng tượng.
Người nào cũng không nghĩ tới, chỉ mất hai ba giây, Amemiya Shun nhìn mạnh một cách kỳ lạ sẽ có kết cục như vậy.
Sau đó Trương Minh Viễn đá ra một cái, nhìn về phía sau Amemiya Shun, quả nhiên thấy được hình xăm nhật nguyệt.
Ông ta cầm lấy điện thoại gửi một bức hình đi, một lát sau, đối phương gọi điện thoại tới.
Sau đó Trương Minh Viễn mới thản nhiên nói: “Tôi đã nhận được tin từ Long Điện, hình xăm của người này đúng là thuật âm dương của Đảo Quốc”
“Càng rõ hơn chính là, cậu hẳn là đến từ chi Mộc Ngự Môn của Đảo Quốc, tôi nói có sai không?”
“Không thể ngờ tới, cậu là hậu duệ của người Đại Hạ, đi Đảo Quốc mấy năm, học một chút y thuật một chút thuật âm dương, đã cam tâm tình nguyện trở thành chó săn tay sai của Đảo Quốc”
“Người đâu, đưa người này tới Long Điện, để các vị ở Long Điện thẩm vấn hẳn hoi, nhìn xem rốt cuộc tên kia muốn làm cái gì”
Rất nhanh, có hai thuộc hạ dẫn Amemiya Shun rời đi.
Vẻ mặt Amemiya Shun tuyệt vọng, lúc này anh ta muốn tự sát cũng không làm được, nghĩ tới Long Điện của Đại Hạ, trong lòng anh ta tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi.
Long Điện không giống với Long Ngục, Long Môn, vệ binh của rồng.
Mục đích tồn tại của Long Điện, là thay thế Đại Hạ chinh chiến khắp nơi bên ngoài Đại Hạ, giao phong với thế lực khắp nơi.
Phải nói rằng, Long Điện ở trong hòn đá tảng ở Đại Hạ, tuyệt đối là rất mạnh.
Hơn nữa từ trước thân phận của người quản lý Long Điện đều đã rất cao, còn trung thành và tận tâm với Đại Hạ.
Rơi vào trong tay Long Điện, rất có khả năng thê thảm hơn gấp trăm lần rơi vào trong tay Long Ngục.
Bởi vì người của Long Điện, tuyệt đối có trăm phương nghìn kế lấy được tin tức mình cần từ miệng anh ta.
Vẻ mặt Amemiya Shun tuyệt vọng, tầm mắt oán hận nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.
Nếu ánh mắt có thể giết người, lúc này Bùi Nguyên Minh đã bị giết trăm lần nghìn lần.
Tác phong của Bùi Nguyên Minh nhanh nhẹn vẫy tay với Amemiya Shun.
Còn Long Điện gì đó, Long Ngục gì đó, cũng không khiến anh có bất cứ dao động biểu cảm nào.
“Ông Trương, không thể ngờ tới người của Đảo Quốc đã đánh chủ ý lên người ông.”
Hạ Vân nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt cảm khái.
“Xem ra sau cuộc chiến Âu Á năm đó, Đảo Quốc vẫn chưa hết tà tâm như cũ, mấy năm nay khôi phục được thực lực, lại muốn ra tay với Đại Hạ”
Trương Minh Viễn để hai tay ở sau lưng, thản nhiên nói: “Trong trận chiến năm đó, tổng giáo đầu một mình địch ngàn, quét ngang năm đại cường quốc, lực áp quân địch mạnh ở khắp nơi”
“Nhưng người của Đảo Quốc vô cùng thông minh, vào lúc cuối cùng, đưa một vài hạt giống trở về nước trước, mới không bị tổng giáo đầu nhổ cỏ tận gốc”
“Nhưng mà không thể ngờ tới, tổng giáo đầu vừa mới xuất ngũ ba năm, bọn họ còn dám tới Đại Hạ sinh sự, đây là không sợ chết mà!!”
- -----------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...