Nghe Bùi Nguyên Minh nói chuyện khách sáo như vậy, Trương Minh Viễn nở nụ cười.
Người trẻ tuổi hiện giờ, có chút bản lĩnh thì chỉ mong sao cả thế giới đều biết tới.
Thậm chí có một chút thành tích nho nhỏ, đã đăng ngay lên trên mạng cho bạn bè biết, ước gì có thể thông báo cho cả thế giới.
Đổi lại là những người khác bán một ân tình lớn cho vợ chồng Lâm Khang Dụ, chỉ sợ sớm đã tuyên truyền mọi người đều biết.
Nhưng Bùi Nguyên Minh không có, trái lại lại lộ ra biểu cảm may mắn mà thôi, khiến Trương Minh Viễn xem trọng anh vài phần.
Lúc này Trương Minh Viễn cũng không khách sáo, mà cười nói: “Chuyện cháu gái Quỳnh Chi của tôi, hẳn là Hạ Vân đã nói với cậu rồi”
“Có nắm chắc không?”
Bùi Nguyên Minh trầm giọng nói: “Ông Trương, nếu bây giờ tôi nói có nắm chắc, chắc chắn là gạt người.”
“Tôi cần phải nói rõ một chút, tôi không phải là bác sĩ, nếu là bệnh, tôi nghĩ tôi có thể tiến cử ông Chung Nam Sơn đến khám”
Trương Minh Viễn cười nói: “Vậy mà cậu cũng quen ông Chung? Nhưng mà ông Chung đã khám qua rồi, ông ấy nói đây không phải là bệnh, nhưng mà từ góc độ của ông ấy mà nói, không thể phán đoán được đây là gì”
Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế hơi gật đầu, nói: “Nếu ông Chung nói đây không phải là bệnh, vậy có lẽ tôi có thể giải quyết”
“Tôi xem một lát trước.”
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh đi lên trước.
Lúc này anh đã nhìn ra, tuy cô bé này có bộ dạng đáng yêu, mở to hai mắt, nhưng cả người cô bé thiếu linh động, giống như một người tượng gõ.
Lúc này Trương Minh Viễn cũng thu lại tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Làm phiên cậu Bùi rồi”
Bùi Nguyên Minh vừa mới tiến lên, vươn tay muốn giữ mạch của Trương Quỳnh Chi, đúng lúc này, bác sĩ chính tên là Amemiya Shun lại trực tiếp ngăn cản trước mặt Bùi Nguyên Minh, cau mày nói: “Ông Trương, vị này là sao đây?”
“Đây là người bạn cũ của tôi tiến cử tới, muốn khám cho Quỳnh Chỉ, cậu ấy tên là Bùi Nguyên Minh”
Rõ ràng là Trương Minh Viễn có chút coi trọng bác sĩ chính này, lúc này giới thiệu thay hai người.
“Cậu Bùi, vị này chính là bác sĩ chính của Quỳnh Chi, Amemiya Shun, bác sĩ chính ở thủ đô Đảo Quốc”
“Cậu muốn biết một chút về tình hình gần đây của Quỳnh Chi, có thể hỏi cậu ấy”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, chào hỏi: “Anh Amemiya, xin chào.”
Nghe nói Bùi Nguyên Minh tới khám bệnh, lúc này Amemiya Shun khế nhíu mày, nói: “Ngại quá, cậu Bùi này, tôi muốn hỏi một chút, cậu tốt nghiệp trường y nào? Thầy dạy là người ở đâu?”
Amemiya Shun mang theo kiêu ngạo đặc biệt của người Đảo Quốc: “Là Kiếm Tân? Ngưu Kiều? Hay là Lục Viện Thanh Đằng?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi không phải bác sĩ, cũng không biết y thuật.”
“Không phải bác sĩ, vậy mà muốn tới khám bệnh cho người ta?”
Vẻ mặt Amemiya Shun phát lạnh.
“Vậy chính là muốn nói, cậu là tên bịp bợm giang hồ sao?”
“Chuyện y học nghiêm túc như thế, khám bệnh quan trọng như vậy, sao có thể tùy tiện cho một tên bịp bợm giang hồ tới?”
“Ông Trương, hiện giờ bệnh tình của cháu gái ông rất ổn định, không nguy hiểm tới tính mạng, trải qua an dưỡng có xác suất nhất định khôi phục bình thường!”
“Nhưng mà xác suất này không cao, tôi đã mời thầy của tôi ở Đảo Quốc ra tay, ông cụ nói trong vòng nửa năm nhất định sẽ dành thời gian vội tới chữa trị cho cháu ông!”
“Việc chúng ta cần làm hiện giờ, là ổn định bệnh tình của cháu gái ông, mà không phải tìm đám bịp bợm giang hồ tới làm chuyện không đâu!”
“Thứ cho tôi nói thẳng, người như vậy, một khi xăng bậy, nói không chừng sẽ phá hoại tình hình ổn định của cháu gái ông, như vậy, hậu quả không thể dự liệu”
“Phải biết rằng, ngay cả danh thủ Đại Hạ là Chung Nam Sơn đều không có biện pháp với loại bệnh này, huống chỉ là những người khác!”
- -----------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...