“Uỳnh!”
Câu thép rơi xuống đất, vô số viên bi sắt bản ra ngoài. Sắc mặt của Vân Ngọc Hạ chợt biến đổi, trong nháy mát kế tiếp lại lần một vòng tại chỗ, kéo theo Trương Vệ Kiệt lúc này vẫn còn đang đực mặt ra ở đó nấp vào sau một tảng đá.
Tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, tảng đá cũng không ngừng bị xung chấn làm nứt vỡ.
Lúc này, Trương Vệ Kiệt mới phản ứng được, là Vân Ngọc Hạ cứu anh ta, nếu không, giờ phút này anh ta đã bị bắn cho thành cái rổ rồi.
“Giết! Giết cô ta!”
“Giết Bùi Nguyên Minh!”
“Nếu không, chúng ta đều phải chết!”
Giờ phút này Trương Vệ Kiệt đã có mấy phần điên loạn. Anh ta nắm bả vai của Vân Ngọc Hạ, nghiến răng nghiến lợi gắn lên.
“Chát!”
“Càn rỡ!!”
Vân Ngọc Hạ trở tay tát một cái khiến Trương Vệ Kiệt ngã lăn ra đất, thân sắc lạnh lùng.
“Bà Vân, giết cô ta! Giết Bùi Nguyên Minh!”
“Chỉ cần cô ta chết, chỉ cân Bùi Nguyên Minh chết, bà muốn cái gì, tôi cho bà cái đó!”
Vân Ngọc Hạ thần sắc lạnh lùng, lại một tát cho Trương Vệ Kiệt một cái vào mặt, lạnh lùng nói: “Nếu như không phải là thấy cậu còn ít tác dụng thì bây giờ tôi đã mặc cậu sống chết rồi!”
“Bây giờ cút đi cho tôi, lăn đến phía sau đi, nơi đó có người tiếp ứng cậu”
“Đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân!”
Hiển nhiên, Vân Ngọc Hạ rất rõ ràng, đối mặt cao thủ như Nam Cung Ngọc, nếu như còn mang theo một cái cùm bên người, sẽ chỉ khiến bà ta rơi vào cảnh khó.
“Được, tôi đi, tôi lập tức cút đi!”
Trương Vệ Kiệt thân sắc dữ tợn, cắn răng nghiến lợi: “Bà Vân, tôi chờ tin tức tốt của bà!”
Lời vừa dứt, anh ta bò lốm ngổm ở trên mặt đất, chật vật chuồn tới một hướng khác.
“Đi sao?”
Nam Cung Ngọc thần sắc lãnh đạm nhìn thấy một màn này, nhấc khẩu súng bản lén trong tay lên, nháy mắt kế tiếp, cô ta lại lân nữa bóp cò súng.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Chuỗi đạn bắn ra liên tiếp.
Nhưng ở một hướng khác, Vân Ngọc Hạ mặt không cảm giác xuất hiện, vung tay phải lên, phi đao lại lần nữa cản lại đường đạn.
Thấy thế, Nam Cung Ngọc khẽ thở dài một cái, cô ta đĩ nhiên nhận ra người trước mắt là ai.
Người này vào hai mươi năm trước là sát thủ nổi danh, không phải dễ đối phó.
Có bà ta che chở, muốn giết Trương Vệ Kiệt quá khó khăn.
“Đoàng đoàng đoàng!”
“Keng keng keng!”
Hai bên liên tiếp ra tay. Một người không ngừng bóp cò, một người không ngừng quăng ra phi đao đi.
Giữa không trung tóe ra một chuỗi ánh lửa.
Một lát sau, rốt cuộc thì Nam Cung Ngọc cũng hết đạn.
Thân hình cô ta động một cái, thối lui về sau, muốn chui vào trong một chiếc du thuyền.
Mà lúc này, ánh mắt Vân Ngọc Hạ chợt lóe, tay phải lại lần nữa có phi đao bay ra.
Nam Cung Ngọc tránh theo bản năng, nhưng tốc độ có chậm một chút.
Cũng chỉ mấy giây như vậy, Vân Ngọc Hạ đã nhào tới trước mặt Nam Cung Ngọc, bên tay phải bà ta rung lên một cái, phi đao cũng xuất hiện ở hai tay, đồng loạt nhắm tới Nam Cung Ngọc.
Khóe miệng Nam Cung Ngọc khẽ nhếch, cũng hất tay phải, một con dao găm xuất hiện, sau đó không sợ hãi chút nào mà vung về phía trước.
“Kengl”
Lưỡi dao của hai bên đụng nhau, một chuỗi tia lửa cùng thanh âm khó nghe đồng loạt xuất hiện. Rồi tiếp theo cả hai đều lui về sau, bàn chân lướt qua boong thuyền trượt ra một khoảng.
Nhưng Vân Ngọc Hạ rõ ràng là gừng càng già càng cay, vừa lui về sau, bà ta vừa tung phi đao ra, không biết từ lúc nào trong tay đã xuất hiện con dao găm giống như là của Đảo Quốc. Con dao găm ánh lên một màu xanh, lưỡi dao đón ánh ban mai đâm thẳng xuống.
Nam Cung Ngọc không nói một lời, con dao găm trong tay cũng liên tiếp huơ ra, lần nào cũng chạm vào trên con dao ngắn của Đảo Quốc nọ.
“Keng keng keng keng keng…
Ánh lửa tung tóe, Nam Cung Ngọc từng bước lui về phía sau…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...