Chàng Rể Quyền Thế





“Có chuyện gì?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tâm mắt giống như nhìn con chó con mèo ở ven đường.

“Họ Bùi kia, tao nói cho mày biết, hôm nay ông đây xuất hiện ở nơi này”

“Không phải vì nói với mày, tao trâu bò hơn mày!”

“Mà là vì nói cho mày biết, những thứ mà tao mất đi, tao nhất định sẽ đích thân lấy lại!" “Chuyện ở tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ, tổn thất của tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ bọn tao, mày cũng phải trả lại gấp trăm lần!”

“Mày dám nói một chữ không, tao sẽ đánh gãy chân mày, ném vào sông Hoàng Hà cho cá ăn!" Có thể nói lúc này Trần Duy Nghĩa vô cùng hung hãn khí phách.


Từ khi biết rõ chỗ dựa vững chắc của Lý Khải Lâm là Tạ Doãn Thần một trong sáu thể tử ở thủ đỏ, Trần Duy Nghĩa lập tức tràn ngập tự tin.

Có chỗ dựa vững chắc như vậy, chỉ cân không phải gặp người của sáu thế tử ở thủ đô, như vậy ở thủ đô, Trân Duy Nghĩa này tuyệt đối có thể hoành hành ngang ngược.

Tiểu nhân đắc chí chính là nói người như Trần Duy Nghĩa.

Mà mấy nữ minh tinh xinh đẹp đứng sau lưng anh ta, lúc này đều tràn ngập hứng thú đánh giá Bùi Nguyên Minh.

Vốn dĩ trong suy nghĩ của bọn họ, người dám can đảm đấu lại với Lý Khải Lâm, có thể khiển tập đoàn điện ảnh và truyên hình Sơn Vũ sứt đầu mẻ trán, chắc chắn là cậu chủ nhà giàu đứng đầu, hoặc là nhân vật lớn có tiếng tăm.

Nhưng không thể ngờ tới, chỉ là một tên nhóc bình thường.

Nhân vật như vậy xuất hiện trên đường cái, bọn họ đều không nhìn nhiều một cái, bởi vì anh ngoại trừ đẹp trai một chút, hình như không có đặc điểm khác nữa.


Mà người giống như bọn họ, bình thường đều coi trọng người có bản lĩnh lái xe Ferrari.

Còn nhân phẩm tốt, tính cách tốt, bằng cấp cao, ở trong mắt bọn họ không đáng một đồng.

Mà Bùi Nguyên Minh lúc này, ở trong mắt bọn họ không đáng một đồng! Sau khi có phán đoán cơ bản nhất này, bọn họ càng thêm chán ghét Bùi Nguyên Minh hơn, nhìn Bùi Nguyên Minh ánh mắt cùng tràn ngập trêu tức và khinh thường, giống như Bùi Nguyên Minh là một nhân vật nhỏ có thể tùy tiện, dễ dàng giẫm chất.

“Đúng rồi! Trịnh Khánh Vân vẫn còn đang hôn mê sao?”

“Nhanh bảo cô ta cút ra đây!”

“Tao đã hỏi thăm bác sĩ, cho dù cô ta bị thương, nhưng không ảnh hưởng tới việc cô ta làm loại vận động kial”

“Bây giờ bảo cô ta hầu hạ tao thật tốt, hầu hạ tao thoải mái, tao sẽ không so đo chuyện lúc trước."

“Nếu không, ngay cả cô ta tao cũng giẫm chết!”

chang-re-quyen-the-1813-0chang-re-quyen-the-1813-1chang-re-quyen-the-1813-2

- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui