Chàng Rể Quyền Thế

Đối với Uông Linh Đan mà nói, từ khi mẹ của cô ta trở thành người thực vật tiến vào bệnh viện Bắc Âu, ba cưới thêm một người mẹ nhỏ, cô ta cũng chỉ có thể gánh chịu tất cả một mình.

Ở trong mắt người ngoài, cô ta mạnh mẽ và lạnh lùng, là cô chủ nổi tiếng ở thủ đô.

Nhưng chỉ có chính cô ta biết, tòa thành do mình tạo nên yếu ớt không chịu nổi tới cỡ nào.

Rất nhiều buổi tối yên tĩnh, cô ta đều hy vọng có một bóng người cao lớn có thể đứng trước mặt mình, che chở cho mình.

Vốn dĩ, Uông Linh Đan cảm thấy loại người này sẽ không thể tồn tại, không có khả năng xuất hiện.

Thể nhưng không ngờ rằng vậy mà lúc này Bùi Nguyên Minh lại đứng dậy, muốn che gió che mưa cho cô ta?

Lúc này, cho dù là người mạnh mẽ và lạnh lùng như Uông Linh Đan, trong lòng cũng hiện lên một sự ấm áp.

“Khốn nạn!”

Kim Tuyết Ngọc đột nhiên đứng lên, mèo Ba Tư trong ngực “meo” một tiếng nhảy xuống đất.


“Họ Bùi kia, cậu đúng là cho thể diện mà không cần!”

“Một kẻ nghèo rớt mồng tơi như cậu, thật sự coi mình là nhân vật lớn sao?”

Trong đôi mắt của Kim Tuyết Ngọc đều là ý lạnh, cô ta nhìn chăm chú Bùi Nguyên Minh một lát, sau đó ánh mắt bỗng nhiên rơi xuõng trên người Uông Linh Đan: “Tôi cho cô thêm một cơ hội”

“Cô phải tự tát cậu ta hai cái, sau đó bảo cậu ta cút đi!”

“Hay là để tôi bảo vệ sĩ đánh gãy chân cậu ta, sau đó lại bảo cậu ta cút đi?”

Cô ta vừa nói xong, hơn mười vệ sĩ mặc tây trang màu đen trong phòng khách đều đằng đẳng sát khí nhìn chằm chăm Bùi Nguyên Minh.

Uông Linh Đan thản nhiên nói: “Cả hai cái tôi đều không chọn!”

Vào lúc này, ánh mắt của Uông Linh Đan nhìn Kim Tuyết Ngọc tràn đầy vẻ thản nhiên: “Tôi sẽ dẫn Bùi Nguyên Minh cùng đi!”

“Hôm nay tôi tới đây không phải là vì thỏa hiệp với cô, cũng không phải vì đàm phán với cô, mà là vì nói cho mấy người biết!”

“Tôi đã có bạn trai, cho nên cô có thể tuyệt vọng rồi!”

“Đừng nghĩ đến việc gả tôi cho Chân Vũ Long nữa!”

“Mấy người cũng đừng hòng lấy mẹ tôi ra để uy hiếp tôi, nếu ép thật, cùng lắm thì chúng ta đường ai nấy đi!”

“Mọi người cùng chết!”

“Cho dù là cô, hay là ba tôi, mấy người đều không cách nào ép được tôi!”

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, nhìn Uông Linh Đan nói: “Linh Đan, không cần thiết lãng phí thời gian với bọn họ, chúng ta đi thôi!”


Vốn dĩ anh chuẩn bị ra tay, nhưng giờ phút này cảm xúc của Uông Linh Đan rất không ổn định, cho nên chỉ có thể tạm thời rời đi, tránh để Uông Linh Đan suy sụp.

“Dừng lại!

Khuôn mặt xinh đẹp của Kim Tuyết Ngọc lạnh lùng.

“Ai cho hai người đi!”

“Uông Linh Đan, mặc dù tôi không phải mẹ ruột của cô, nhưng tôi cũng là bà chủ thế hệ này của ba côi”

“Tôi không để cô đi, cô dám đi ra khỏi cánh cửa này ư?”

Cô ta vừa dứt lời, mười tên vệ sĩ lao ra”vèo”

một tiếng, ngăn cản đường đi của Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan.

“Không phải cô bảo chúng tôi cút sao?”

“Nể mặt Linh Đan, tôi mới lười ra tay”

“Đổi thành những người khác mà bảo tôi cút, tôi đã cho một cái bạt tai rồi: Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.


“Tôi nể mặt cô là mẹ kế của Linh Đan nên mới không động vào cô, trong lòng cô không thể biết rõ được điều này sao?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nhắc nhở Kim Tuyết Ngọc nhất định phải có chừng có mực.

Đám người Kim Tuyết Ngọc giận tím mặt: “Tên nhóc kia! Cậu ăn nói kiểu gì thế hả?”

“Cậu có tư cách gì mà mở miệng?”

“Cậu muốn chết đúng không?”

Lúc này Kim Tuyết Ngọc cũng đi lên trước một bước, ánh mắt lạnh lẽo rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: “Tên nhóc kia, tôi bảo cậu cút đi, chứ không bảo cậu dẫn con gái tôi đi cùng!”

“Cậu nghe không hiểu lời của người ta, hay là bị điếc?”

“Chẳng lẽ còn cần tôi nhắc cậu thêm một lần à”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui