Giờ phút này, Trịnh Tuyết Dương, Nạp Nhã Lan, Hạ Vân, ba người đẹp đều vây xung quanh Bùi Nguyên Minh, khiến Bùi Nguyên Minh cũng trở thành tiêu điểm ở đây, không biết bao nhiêu người đàn ông hâm mộ ghen tị.
Hạ Vân không để ý đến ánh mắt của những người khác, mà chỉ mỉm cười nhìn chăm chú vào Bùi Nguyên Minh nói: “Anh Bùi, tôi thật sự rất có hứng thú với Phú Xuân sơn cư đồ” trong tay anh, không biết anh có tình nguyện chuyển nhượng không?”
Hạ Vân vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng, vài giây sau, không ít người đều hít ngược một hơi khí lạnh.
Nếu nói nhà họ Vân là đầu sỏ ở Đà Nẵng, vậy thì gia tộc Bùi thị chính là đầu sỏ trong đầu sỏ. Người phụ nữ này có thể đại diện cho gia tộc Bùi Thị nói như vậy, nếu tên ở rể này dám từ chối, chỉ sợ một lát nữa mình chết như thế nào cũng không biết?
Không ít người đều cười như không cười nhìn Bùi Nguyên Minh, muốn xem xem người này định làm gì.
Bùi Nguyên Minh rất hứng thú nói: “Vậy thì không biết chị Hạ muốn ra giá cả như thế nào?”
“Tuỳ anh, chỉ cần anh nói, chúng tôi sẽ trả, tổng giám đốc của chúng tôi rất có hứng thú với bức tranh của anh” Khi Hạ Vân nói đến ba chữ tổng giám đốc, không ít người hít thêm một hơi khí lạnh.
Tổng giám đốc mới của công ty đầu tư Bùi thị, thần bí mà lại khiêm tốn, quả nhiên khí phách.
Trịnh Tuyết Dương có chút lo lắng, bởi vì đối mặt cô là Hạ Vân, trong lúc nhất thời cô không biết nói gì.
Ngược lại khuôn mặt Triệu Lan Hương si mê, nói: “Chồng tương lai của tôi bá đạo, ngay cả thư ký của anh ấy cũng bá đạo như vậy! Tôi ngưỡng mo quá đi mất!”
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh vốn lạnh nhạt nghe thấy câu nói vậy suýt chút nữa lào đảo một cái, Triệu Lan Hương này cũng quá trâu bò rồi. Ngay cả cầu nói này cũng dám nói, không sợ Hạ Vân bóp chết anh sao!
Nét mặt La Văn Thăng đây thâm sâu nhìn Bùi Nguyên Minh, mọi người ở đây chắc cũng chỉ có anh ta là người ngoài biết thân phận thật của Bùi
Nguyên Minh, giờ phút này anh ta thật sự có chút không hiểu. Nhưng mà loại người thông minh như anh ta, làm quen với Bùi Nguyên Minh còn không kịp, sao có thể vạch trần anh? Bùi Nguyên Minh bày ra vẻ suy tư, rồi chậm rãi nói: “Vốn dĩ ‘Phú Xuân sơn cư đồ’ này là tôi mua được, tôi muốn tự mình giữ gìn nó, nhưng mà, nếu
tổng giám đốc Bùi có hứng thú như vậy, tôi cũng chỉ có thể chuyển nhượng”
“Cắt!” Giang Văn Huy cười lạnh một tiếng, nói, “Bùi Nguyên Minh, anh sợ gây chuyện thì nói thẳng, lấy cớ gì chứ?” Tô Hoài Bão cũng lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, không phải anh vừa mới bị ông Vân nói một câu là sợ rồi chứ? Không phải vừa rồi anh rất can đảm sao? Sao bây giờ lại muốn bán trao tay ‘Phú Xuân sơn cư đồ’ chứ? Loại người như anh, rõ ràng là không có bản lĩnh, hết lần này tới lần khác còn thích giả vờ sọ sánh. Hừ, nếu tôi là anh, trực tiếp tìm cái hố chui vào rồi, ở đây nói lời vô nghĩa gì chứ? Anh cho rằng mọi người không biết anh nghèo khổ sao?” Khi Tô Hoài Bão nói lời này còn cố ý nâng cao giọng, giờ phút này xung quanh không ít người bật cười.
Bùi Nguyên Minh cũng không để ý tới anh ta, mà xoay người nhìn Trịnh Tuyết Dương ở bên cạnh một cái, nói: “Bà xã, không phải em thích viên ngôi sao vĩnh hằng kia sao?”
“A.” Trịnh Tuyết Dương gật đầu theo bản năng.
Bùi Nguyên Minh cười cười, nét mặt ôn hòa nói: “Vậy giống như anh nói, anh tặng nó cho em.”
Nói xong, Bùi Nguyên Minh nhìn Hạ Vân nói: “Tôi không cần tiền, nếu cô có lòng, dùng ngôi sao vĩnh hằng cô vừa lấy được đổi bức tranh ‘Phú Xuân sơn cư đồ’ này với tôi là được.”
Hạ Vân cố ý bày ra vẻ khó xử, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Được, tôi đồng ý với anh!”
Cái gì?
Hạ Vân vừa nói ra, không biết bao nhiêu người đều là vẻ khó có thể tin nồi.
Tuy rằng ‘Phú Xuân sơn cư đồ’ là kiệt tác được truyền lại cho đời sau, nhưng ở trong mắt mọi người, loại ở rể như Bùi Nguyên Minh căn bản không có tư cách có được nó. Chỉ cần ở trong tay anh ta, những người như bọn họ sẽ còn có cơ hội, thậm chí có người đã chuẩn bị chờ sau khi hội đấu giá kết thúc, tìm mấy tên côn đồ trên đường cướp lại.
Nhưng bây giờ thì không giống nữa, một khi Phú Xuân sơn cư đồi rơi vào trong tay Hạ Vân, ai dám tùy tiện ra tay?
Hơn nữa, tên ở rể Bùi Nguyên Minh này đổi lấy ngôi sao vĩnh hằng, ngay cả nhà họ Vân cũng không có cớ để ra tay phải không? Dù sao đây cũng là đồ của gia tộc Bùi thị, người dám xằng bậy, chính là bất kính với gia tộc Bùi thị.
Chuyện như vậy, ở trong Đà Nẵng còn chưa có ai dám làm.
Mà Tô Hoài Bão ở bên cạnh, sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi giống như mặt chó, khuôn mặt đầy vẻ khó có thể tin.
Vốn dĩ anh ta đã nói với Trịnh Tuyết Dương, muốn tặng viên kim cương ngôi sao vĩnh hằng này cho cô, kết quả anh ta không đủ tiền. Ngược lại là tên bỏ đi Bùi Nguyên Minh này, vận may cứt chó lấy 350 nghìn mua được một
bức Phú Xuân sơn cư đồ, bây giờ còn có thể đổi lấy ngôi sao vĩnh hằng.
Đây không phải tương đương với việc tát vào mặt anh ta sao?
Giây phút này, Tô Hoài Bão muốn hộc máu!
Dựa vào cái gì? Thứ con trai nhà họ Tô còn chưa chiếm được, lại rơi vào trong tay tên ở rể này? Rốt cuộc là vì sao chứ?
Hơn nữa, bản lĩnh thẩm định vừa rồi của anh ta, có lẽ cũng là giả phải không? Nếu anh ta có bản lĩnh này, có lẽ đã phát tài từ lâu rồi, đến nỗi phải làm kẻ bất lực ở rề nhà họ Trịnh sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...