Chàng Rể Quyền Thế





Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, vẻ mặt rét lạnh.

“Nguyên Minh, cháu đến rồi à?”

Ngay sau đó, phía sau truyên tới giọng nói sang sảng.

Sau đó chỉ thấy một bàn tay vươn ra, vỗ lên vai Bùi Nguyên Minh.

“Tên nhóc thối trưởng thành thật rồi, khác với trước đây, nhưng mà cháu vẫn lịch sự thanh tú y như trước.

" “Cho dù là ở trên đường, chú cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra cháu”

Triệu Quỗc Thái nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt vui mừng cảm khái.

Bùi Nguyên Minh quay đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, lộ ra nụ cười: “Chú Triệu, hơn mười năm không gặp rồi.




“Đúng vậy đúng vậy, cháu tới thực đúng lúc, ngày hôm qua lúc chú gọi điện cho cháu, vẫn luôn lo lắng không biết bao giờ mới được gặp cháu, không nghĩ tới hôm nay cháu đã tới rồi!”

“Nếu đã đến đây, vậy thì chơi thỏa thích đi!”

“Thủ đô là nơi phồn hoa, người trẻ tuổi tới nơi này nên mở rộng tâm mắt, biết thêm nhiêu kiến thức, muốn đi nơi nào muôn mua cái gì cứ việc nói với chú, chú bao toàn bộ cho cháu.



Khi Triệu Quốc Thái nói chuyện lấy một cái thẻ ra muốn đưa cho Bùi Nguyên Minh.

Rất rõ ràng, ông ta đối xử với Bùi Nguyên Minh rất tốt.

Mà Lý Tú Quyên nhìn thấy cảnh này thì nở nụ cười lạnh lùng, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ ghét bỏ.

Ngày hôm qua nhận được điện thoại của Triệu Quốc Thái, hôm nay đã vội vàng tới tìm nương tựa? Đây đúng là thân thích nghèo! Bùi Nguyên Minh không nhận lấy, mà cười nói: “Cảm ơn chú Triệu, nhưng mà tạm thời cháu không cần, lúc nào cháu cần thì cháu sẽ mở miệng.



“Được được được, nghe theo cháu.




Triệu Quốc Thái không nghĩ gì khác: “Nào, đi vào ngồi, đi vào ngôi đi.



“Vừa rôi chú còn lo lắng cháu không ăn được bữa cơm này!”

“Tới rất đúng lúc, chúng ta cùng ăn cơm, chú thuận tiện giới thiệu cho cháu mấy trưởng bối kinh doanh cho cháu làm quen.



“Sau này cháu ở thủ đô, tất cả mọi người có thể giúp đỡ cháu”

Nghe thấy thế, sắc mặt Lý Tú Quyên “bùm”

một tiếng khó coi, bà ta trực tiếp chắn trước mặt Triệu Quốc Thái, lạnh giọng nói: “Họ Triệu kia, đầu óc ông có phải không tốt hay không?”

“Chẳng lẽ ông không biết mục đích của bữa tiệc trưa nay sao?”

“Tôi mời cậu Uông tới đấy!”

Triệu Quốc Thái lạnh lùng nói: “Cậu Uông? Một tên Uông Khải Trạch, có tư cách gì gọi là cậu Uông?”

“Hơn nữa tên nhóc lòe loẹt này tôi vẫn luôn không thích, tôi nói cho bà biết, tôi không cho

chang-re-quyen-the-1617-0chang-re-quyen-the-1617-1chang-re-quyen-the-1617-2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui