Chàng Rể Quyền Thế

Lâm Mạn Ni chần chừ một lát, tiếp tục nói: “Nhưng nếu như cậu ta tới từ Đảo Quốc.."

Đôi mắt Lâm Khang Du hơi nheo lại, thản nhiên nói: "Khả năng như vậy rất nhỏ, nhưng nếu chắc chắn cậu ta đến từ Đảo Quốc, như vậy giúp cậu ta ba lần, trả nợ ân tình xong thì giết đi." Lâm Mạn Ni nhíu chặt mày, một lát sau trầm giọng nói: "Đã rõ!"

Lâm Khang Dụ nhìn biểu cảm của Lâm Mạn Ni, cười ha ha nói: "Sao thế? Nhìn trúng tên nhóc đấy rồi hả? Cảm thấy người ta chắc chắn không phải là người xấu?” "Ba cảm thấy cậu ta không phải, chẳng qua nhà họ Lâm chúng ta là một trong mười gia tộc đứng đầu Đại Hạ, ba lại là người đứng đầu chính phủ ở thủ đô, cho nên rất nhiều chuyện, chúng ta đều phải cẩn thận hơn, thêm mấy phần đề phòng luôn không thửa" "Nhỡ đâu bị phát hiện, chúng ta thật sự hiểu lầm cậu ta, đến lúc đó đưa lễ dày một chút, ba nghĩ cậu Bùi sẽ hiểu được."

Gương mặt Lâm Mạn Ni ứng đỏ, sau đó cúi đầu nói: "Ba cứ việc yên tâm, việc này con sẽ làm tốt" Lâm Khang Du hơi gật đầu, sau đó thản nhiên nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện khác, rốt cuộc người lúc trước ám sát ba là ai, nhất định phải điều tra ra kết quả" "Trừ chuyện đó ra, ba còn phải đến Yến Kinh một chuyển." "Gần đây biết được ba sẽ phải chết, không ít người đều đã nhòm ngó vị trí của ba, bây giờ ba sống lại, trái lại ba muốn xem những người này sẽ có biểu cảm gì."

Lúc hai bố con nhà họ Lâm nói chuyện với nhau, Bùi Nguyên Minh đã chuẩn bị xuống đường sắt cao tốc.

Tất nhiên là anh có thể đoán được sau khi mình rời đi, hai ba con nhà họ Lâm sẽ nói chuyện gì.

Nhưng mà anh không vạch trần,


Mình xuất hiện chỉ là trùng hợp, hơn nữa có thể chỉ ra thương thể và vấn đề tồn tại của Lâm Khang Du, thuận tay còn có thể giải quyết.

Mọi chuyện nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy trùng hợp. Trừ khi Lâm Khang Dụ là kẻ ngốc, nếu không tất nhiên sẽ hoài nghi thân phận của mình.

Nhưng mà Bùi Nguyên Minh không quan tâm, Lâm Khang

Dụ vừa nhìn là biết nhân vật lớn, thân phận của mình ở bên ngoài, ông ta sẽ nhanh chóng biết rõ ràng.

Dù sao người ra tay với ông ta tám mươi phần trăm là người Đảo Quốc, mình không có liên quan gì với Đảo Quốc, tất nhiên là hai bon họ có thể làm bạn.

Còn bảo Lâm Khang Dụ làm cái gì, trước mắt Bùi Nguyên Minh còn chưa nghĩ ra, nhưng mà anh đã có dự cảm, đó chính là đối với chuyện anh làm ở thủ đô, ít nhiều gì Lâm Khang Dụ cũng sẽ giúp được chút ít.

Trầm tư một lát, đường sắt cao tốc đã tới thủ đô.


Bùi Nguyên Minh đi ra, dựa theo tin nhân Triệu Quốc Thái gửi tới, anh đi về phía cửa phía nam.

Chỗ cửa có một chiếc xe BMW màu đen đã đỗ ở đó, một thanh niên dáng vẻ lưu manh dựa vào trên cửa xe hút thuốc. Bùi Nguyên Minh nhìn biển số xe mấy lần, đi qua nói: "Anh Triệu đúng không? Tôi là người chú Triệu Quốc Thái."

Anh Triệu ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, lúc thấy anh ăn mặc vô cùng bình thường, trong đôi mắt anh ta xuất hiện chút khinh thường, sau đó lạnh lùng nói: “Cậu là Bùi Nguyên Minh đúng không?"

Anh ta tên là Triệu Kiến Quân, là cháu họ hàng xa của Triệu Quốc Thái, mẩy năm gần đây vẫn luôn làm lái xe cho Triệu Quốc Thái.

Nhưng mà người như anh ta, đi theo bên cạnh kẻ có tiền lâu, đã xem mình như kẻ có tiền rồi.

Cho nên vẫn luôn là mắt cao hơn đỉnh . Truyện Linh Dị

Triệu Quốc Thái bảo anh ta tới đón người, anh ta vốn cho rằng mình đón không phải cậu chủ nhà giàu thì là ông chủ giàu có, nhưng không thể ngờ tới lại là một tên nhóc cổ hủ.

Từ cách ăn mặc của tên nhóc này, cùng với đồng hồ kiểu cổ không biết bao nhiêu năm nữa, người này hẳn là tới tìm Triệu Quốc Thái nương tựa, nói không chừng sẽ đoạt bát cơm của anh ta, cho nên lúc này ảnh mắt Triệu Kiến Quân nhìn Bùi Nguyên Minh mang theo vài phần căm thù.

- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui