Chàng Rể Quyền Thế

” Phác Việt Bân híp mắt. “Đúng vậy!” Lý Vân Thiện gật đầu. “Vậy thân phận của đối thủ đã điều tra xong chưa?”

“Đã điều tra xong, người ra tay với người của chúng ta là Bùi Nguyên Minh!”

“Dựa theo tin tức nhà họ Quách ở Cảng Thành truyền tới, thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh này, tám mươi phần trăm là người đứng đầu Đà Nẵng trong truyền thuyết, thể tử Minh!”

“Cậu ta nắm tập đoàn Thiện Nhân trong tay, đã hoàn toàn dung hợp với tài sản của nhà họ Thanh và tài sản của tài phiệt thượng tinh ở Đà Nẵng!”

“Bây giờ tập đoàn Thiện Nhân đã chuẩn bị đưa ra thị trường rồi!”

“Quả thực đáng chết!”

Đôi mắt Pháp Việt Bân thay đổi, một lát sau lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng là thân phận khó lường nào cơ, chỉ là một thể tử mà thôi!”


“Băng Quốc chúng ta không trêu chọc nổi sao?”

“Nếu chính phủ nguyện ý chống lưng cho cậu ta, như vậy chúng ta cũng vận dụng năng lượng của chúng ta, chơi đùa thật tốt với câu ta!”

“Tôi muốn ông hoàn toàn đóng băng mọi hoạt động của thể tử Minh này, đóng băng mọi hoạt động của tập đoàn Thiện Nhân!”

“Tôi muốn tập đoàn Thiện Nhân không ra được thị trường, cũng khiến thế tử Minh hoàn toàn phá sản!”

“Hai chúng ta cùng khởi hành đến Dương Thành đi!” Nghe thấy lời Phác Việt Bàn nói, trên mặt Lý Vân Thiện lộ ra tươi cười.

Nếu Phác Việt Bân mở miệng như vậy, như thể ông ta có thể trăng tron vận dụng năng lực và mạng lưới quan hệ của tài phiệt thượng tinh ở Đại Hạ rồi.

Rất nhanh, Lý Vân Thiện đi ra biệt viện gọi một cuộc điện thoại tới Dương Thành, “Alo, cậu chủ Quách à?”

Cùng lúc đó, tập đoàn Đế Hào.

Gần đây Trinh Tuyết Dương bận rộn công việc, cộng thêm cố cần chỉnh đốn lại cấp cao của tập đoàn Đế Hào, cho nên rất nhiều chuyện đều đẩy hết lên người cô.

Có khách hàng quan trọng thậm chí là cần buổi tối mới gặp được.

Trịnh Tuyết Dương đang định gọi đồ ăn bên ngoài ứng phó bữa tối, bồng nhiên điện thoại vang lên. “Tổng giám đốc Trịnh, có người nhà họ Bạch ở Tô Hàng đến, nói là muốn thảo luận chi tiết chuyện biệt thự làng du lịch núi Bạch Vân, không biết có thể để bọn họ đi lên không


Nhân viên quầy lễ tân gọi điện thoại tới, vô cùng khách sáo nói.

Trịnh Tuyết Dương nghĩ một lát, nói: “Dẫn người đến nhà hàng dưới lâu công ty, thuê một phòng VIP, tôi sẽ mời bọn họ ăn cơm luôn!”

Nhà họ Bạch ở Tô Hàng, Trịnh Tuyết Dương từng nghe Lục Diệu Kỳ nói rồi, nghe nói cô ta phát triển ở bên Tô Hàng, có rất nhiều ngành đều phát hiện có bóng dáng của nhà họ Bạch ở Tô Hàng

Có thể nói, nhà họ Bạch ở Tô Hàng là vua ở khu vực Tô Hàng.

Nhưng hôm nay nhà họ Bạch ở Tô Hàng thật sự thông qua con đường khác mua một biệt thự làng du lịch ở núi Bạch Vân.

Cho dù đổi phương xuất phát từ nguyên nhân gì muốn gặp tổng giám đốc như cô, Trịnh Tuyết Dương đều cần phải nể mặt.

Rất nhanh, Trịnh Tuyết Dương đi cùng mấy bảo vệ, đi tới nhà hàng.

Từ khi trải qua chuyện đó, bên cạnh cô gần như đều đi theo mấy bảo vệ của công ty, chuyện này nhằm đảm bảo cho an toàn của mình.


Đi vào phòng VIP nhà hàng chỉ thấy ở vị trí góc trong cùng, một người đàn ông mặc âu phục màu tràng đang hát KTV. Lúc Trịnh Tuyết Dương đi vào, anh ta vừa lúc hát một câu cuối cùng.

Cùng lúc đó, đám oanh oanh yến yên bên cạnh anh ta không ngừng vỗ tay, vô cùng ra sức.

Bài hát kết thúc, có người bước nhanh tới, lúc này người đàn ông mới xoay người nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái.

Lúc thấy Trịnh Tuyết Dương, đôi mắt Bạch Tuấn Hào hơi sáng lên, sau đó anh ta thán nhiên ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo hai chân nói: “Cô là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Hào, Trịnh Tuyết Dương đúng không?”

“Là cô muốn mời chúng tôi ăn cơm à?”

Trịnh Tuyết Dương mim cười, nói: “Nếu anh Bạch không có hứng thú, vậy thì thế này đi, chúng ta nói chuyện biệt thự!” Bạch Tuấn Hào lộ ra nụ cười kỳ lạ: “Ăn chứ, đương nhiên phải ăn, nhưng mà trong thời gian này, cô gọi điện thoại cho

Bùi Nguyên Minh, bảo anh ta qua đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui