Chàng Rể Quyền Thế





Quách Ngọc Minh nhanh chóng lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm chỗ dựa ở Dương Thành trong đó.

Mà những nhân viên cửa hàng kia ai nấy đều có vẻ mặt khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.

Mặc dù tên này rất có tâm nhìn, khiến đồ cổ nhà họ Quách bị thiệt lớn.

Thế nhưng ở trong nghề giám định, có chút tâm nhìn thì làm được cái gì chứ? Ở trước mặt quyền thế thật sự, thứ này còn không bằng một quả rắm.

Vốn dĩ tên ở rể này đã chiếm lợi ích thì thôi đi, mọi người còn không làm gì được anh.

Nhưng bây giờ thế mà anh còn muốn giả ngầu? Thật sự là ngu ngốc và buồn cười, tự mình muốn chất.

“Mãy người cứ chờ xem, ông đây sẽ gọi người!”


“Chờ đến khi ông ta tới, mấy người có bao nhiêu tính bấy nhiêu, toàn bộ đều phải quỳ xuống cho tôi”

Vẻ mặt Quách Ngọc Minh độc ác nhìn chăm chú lên Bùi Nguyên Minh, cắn răng nghiến lợi mở miệng.

Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Thiệu Tĩnh Anh có trách nhiệm, nhưng trách nhiệm của Quách Ngọc Minh cũng sẽ không nhỏ.

Trừ khi hôm nay có thể bắt được Bùi Nguyên Minh, nếu không trở vê Cảng Thành, không chừng anh ta sẽ bị ném vào cảng Victoria.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt: “Gọi thêm mấy người vào, hy vọng cuối cùng anh sẽ không để cho tôi thất vọng.”

Quách Ngọc Minh cười lạnh nói: “Anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ không để anh phải thất vọng đâu!”

Rất nhanh, điện thoại đã được nhận, Quách Ngọc Minh lập tức cúi đầu khom lưng nói: “Sở trưởng Quách, là tôi đây, hôm nay có người đến đồ cổ nhà họ Quách chúng ta gây sự, đúng đúng đúng, chẳng những đập phá cửa hàng của chúng ta, còn đánh cả cô Thiệu Tĩnh Anh..




Đợi đến khi cúp máy, trên mặt Quách Ngọc Minh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

“Chờ đó cho tôi đi, tôi đã gọi người đến rôi!”

“Việc ngày hôm nay không xong đâu!”

“Chẳng những anh đánh người, mà còn tung tin đồn nhảm hãm hại đồ cổ nhà họ Quách chúng tôi, anh cứ chuẩn bị bồi thường đến táng gia bại sản đi!”

Bùi Nguyên Minh đang định nói gì, Nạp Lan Tuấn Vũ lại biến sắc, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Bùi, chỉ sợ chuyện lần này có hơi phiên toái”

“Người mà bọn họ gọi chắc hẳn là người đứng đầu chỗ quản lý Văn Ngoạn thị trường đồ cổ ở đây, Quách Tuấn Huy!”

“Ông ta phụ trách quản lý toàn bộ thị trường Văn Ngoạn, nếu như ông ta đứng bên phía đồ cổ nhà họ Quách, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp phiền toái!”

Nói đến việc này, sắc mặt Nạp Lan Tuấn Vũ cũng có chút khó coi.

Tục ngữ nói, quan không bằng quản.

Mặc dù Quách Tuấn Huy kia chỉ là một quan

chang-re-quyen-the-1432-0chang-re-quyen-the-1432-1chang-re-quyen-the-1432-2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui