Mười giờ sáng, Bùi Nguyên Minh và Nạp Lan Tuấn Vũ xuất hiện ở phố cổ Dương Thành.
Lý do tại sao Bùi Nguyên Minh đến tham gia cuộc vui là vì anh muốn xem ai là người đứng sau tiệm đồ cổ Quách Thị này, thế mà lại nhầm vào chính mình.
Nếu nói tiệm đồ cổ Quách Thị thuộc tài sản của nhà họ Lý ở Cảng Thành, thì Bùi Nguyên Minh còn có thể hiểu.
Thế nhưng, trước đây anh chưa từng động đến nhà họ Quách ở Cảng Thành nên không biết tại sao đối phương lại ra tay với mình.
Chẳng mấy chốc, đoàn người đã đến tiệm đồ cổ Quách Thị Tên côn đồ đi đầu đạp tung cánh cửa, sau đó một nhóm hơn chục người bước vào cửa hàng, đằng đăng sát khí.
Khách trong cửa hàng lúc này đều kinh hãi, lui hết ra phía sau.
“Các anh là ai? Các anh muốn làm gì?
Các nhân viên cửa hàng và nhân viên bảo vệ giống như gặp đại quân của địch, một số nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp thậm chí còn cầm dùi cui điện để cố gắng ngăn chặn những kẻ côn đồ này.
Nạp Lan Tuấn Vũ bước vào cửa hàng, đá một chiếc bình cổ trước mặt, lạnh lùng nói: “Quách Ngọc Minh, mau cút ra đây!”
Bùi Nguyên Minh bình tĩnh đi theo sau Nạp Lan Tuấn Vũ, anh không nói gì, còn cố ý không muốn cho mọi người biết đến sự tồn tại của mình.
Tiệm đồ cổ Quách Thị mới khai trương không lâu, kệ hàng còn rất mới, nhưng trên kệ có rất nhiều đồ.
Ngoài ra, tại khu vực dành riêng cho đổ thạch, số lượng nguyên thạch ở đây không ít, chất lượng cũng không tồi.
“Tôi vừa tự hỏi tại sao những con chim khách trong cửa hàng kêu nhiều thế, hóa ra là Nạp Lan Tuấn Vũ đến đây à!”
Trong khi Bùi Nguyên Minh đang xem xét đồ trang trí trong cửa hàng, lúc này, anh nghe thấy một tiếng cười khúc khích từ cuối hành lang, sau đó một người đàn ông mặc áo the, ‘gương mặt trắng như ngọc, bước ra.
Dù là đàn ông nhưng sắc mặt anh ta ấy rất trắng, thậm chí anh ta còn trang điểm, khi đi lại còn thoang thoảng mùi nước hoa.
Lúc này khi nhìn về phía Nạp Lan Tuấn Vũ, Quách Ngọc Minh lộ ra vẻ mặt “nũng nịu” nói: “Anh Nạp Lan, không phải buổi sáng chúng ta vừa gặp nhau sao? Sao anh lại đến đây rồi?”
“Anh Nạp Lan, nếu anh nhớ tôi, chỉ với một cuộc điện thoại, người ta sẽ đi hầu hạ anh mà.
Sao phải đích thân đến đây ầm ï như vậy?”
“Chẳng lẽ là tôi đã làm gì khiến anh không vui?”
Trong khi nói chuyện, Quách Ngọc Minh cũng liếc nhìn mảnh sứ trắng xanh trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, sau đó là sự sợ hãi.
Giống như hiện tại anh ta rất tức giận, nhưng là vì đối mặt với Nạp Lan Tuấn Vũ, nên anh ta càng phải ôn hòa.
Phải thừa nhận rằng tu dưỡng và tâm cơ của tên có khuôn mặt trắng trẻo này rất tốt.
Giỏi giả làm kẻ yếu, rồi tẩm ngẩm tầm ngầm giết chết voi.
Bùi Nguyên Minh hứng thú nhìn Quách Ngọc Minh – người nhà họ Quách ở Cảng Thành.
Gia đình nhà họ Quách ở Cảng Thành được cho là lập nghiệp từ tiệm đồ cổ, thậm chí bọn họ còn lâu đời hơn cả nhà họ Nạp Lan.
Nói theo cách thông thường, nhà họ Quách ở Cảng Thành chắc chắn có thể dẹp được nhà họ Nạp Lan.
Nhưng suy cho cùng, đây là Dương Thành, địa bàn của nhà họ Nạp Lan.
Cường long – nhà họ Quách ở Cảng Thành có thể đè ép được địa đầu xà – nhà họ Nạp Lan hay không, điều này khó mà nói chính xác được.
“Quách Ngọc Minh, mọi người đều nói anh là diễn viên, tôi cũng chưa tin đâu, nhưng hiện tại tôi thật sự tin rồi “Anh nói xem kỹ năng diễn xuất của anh tốt như vậy, sao không trở thành diễn viên?”
Nạp Lan Tuấn Vũ bước tới vỗ nhẹ vào mặt Quách Ngọc Minh từ đằng sau anh ta.
“Tự bản thân anh đã làm gì, trong lòng anh không rõ sao?”
Quách Ngọc Minh tỏ vẻ khó hiểu và nói: “Anh Nạp Lan, tôi luôn tôn trọng anh, hơn nữa việc kinh doanh đều tuân thủ đầy đủ các quy tắc trong ngành do gia đình Nạp Lan của anh đặt ra. Không biết chúng tôi như thế có đắc tội ở chỗ nào? Xin anh hãy nói rõ!”
Khóe miệng Nạp Lan Tuấn Vũ hiện lên một vẻ lạnh lùng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đập nát thứ đó, có lẽ anh ta đã tin vào khuôn mặt trắng nõn nhỏ bé vô hại này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...