Chàng Rể Quyền Thế

Từ trong tay người hầu, Nạp Lan Tuấn Vũ nhận lấy một chiếc hộp gỗ cổ, mở ra trước mặt Bùi Nguyên Minh, anh thấy trong hộp gỗ là một viên huyết ngọc.

Ngọc có màu đỏ tươi, nhưng giữa viên ngọc có một đường máu đen, trông rất độc đáo.

“Tổng giám đốc Bùi, đây là tướng quân ngọc trong truyền thuyết. Nghe nói thứ này chỉ sau khi tướng quân cổ đại được chôn cất, mới chôn cùng thứ này”

“Tôi nghe ông cụ nhà tôi nói anh là người biết thấm định bảo vật, cho nên tôi mới đặc biệt tìm thứ này gửi tặng cho anh. Đó là một chút thành ý của tôi”

Bùi Nguyên Minh không duỗi tay ra, mà là nhìn về phía huyết ngọc, nhẹ giọng nói: “Anh mua bao nhiêu?”

Nạp Lan Tuấn Vũ cười nói: “Không đắt, mấy chục tỷ, chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi”

“Mấy chục tỷ?” Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Cũng may tôi biết anh là xã hội đen, không liên quan gì đến việc kinh doanh chính của nhà họ Nạp Lan”

“Nếu không, tôi sẽ bóp chết anh ngay bây giờ, nhân tiện tiêu diệt cả nhà họ Nạp Lan của anh”

Nạp Lan Tuấn Vũ giật mình: “Tổng giám đốc Bùi, anh đang nói cái gì thế?”

“Tôi mua món đồ này từ tiệm đồ cổ nhà họ Quách mới mở! Đồ cổ Quách Thị do nhà họ Quách – một trong bốn gia tộc đứng đầu Cảng Thành mở ra”

“Tôi đã đến rất nhiều lần, bọn họ mới quyết định bán cho tôi miếng huyết ngọc này – bảo vật trấn quán!”


“Đây là một vật báu quý hiếm. Nó đại diện cho tấm lòng của tôi. Sao có thể…”

Sắc mặt của Nạp Lan Tuấn Vũ có chút kỳ lạ: “Chẳng lẽ là giả?”

Bùi Nguyên Minh điềm tĩnh giọng nói: “Nếu là giả, tôi sẽ không có ý định tiêu diệt nhà họ Nạp Lan của anh”

Bùi Nguyên Minh nói xong, tiện tay cầm lấy hộp gỗ, trực tiếp đập xuống đất.

“Räc” một tiếng, hộp gỗ vỡ tan tành, huyết ngọc bên trong cũng vỡ thành hai mảnh.

Và giữa dòng máu, có một hòn đá đen to băng hạt gạo, chỉ nhìn thôi cũng khiến người †a cảm thấy rợn người.

“Tổng giám đốc Bùi, đây là cái gì?”

Nạp Lan Tuấn Vũ cũng không ngốc, anh ta ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

“Đây là một loại chất phóng xạ, rất khó chiết xuất, giá thị trường trên chục tỷ”

“Quan trọng nhất là vật này có quá nhiều bức xạ. Nếu giữ huyết ngọc này lâu, trong vòng mười ngày nửa tháng, chủ nhân của miếng ngọc này sẽ thối rữa mà chết”


“Đơn giản hơn một chút, thứ này tặng cho ai thì chính là muốn giết người đó”

Lúc này Nạp Lan Tuấn Vũ mới phản ứng lại, toàn thân run lên.

Nếu thật sự bị vị này nghĩ rằng bản thân mình muốn dựa vào cái này giết chết anh, thì cả gia tộc Nạp Lan đều sẽ bị chôn sống.

Lúc này, Nạp Lan Tuấn Vũ đổ mồ hôi lạnh, giải thích: “Tổng giám đốc Bùi, tôi thật sự mua cái này, tôi mua vào sáng sớm, không phải là để đối phó với anh đâu!”

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Tôi biết, tôi không trách anh”

“Người đã bán cho anh thứ này có tâm địa độc ác”

“Bên kia biết anh định tặng cho tôi thứ gì, vì thế mới chuẩn bị thứ này trong một đêm, cũng thật to gan đấy”

“Theo thủ đoạn của bọn họ, nếu tôi không nhìn ra manh mối, có lẽ thứ này sẽ được tôi đem về nhà, cứ như thế tôi sẽ mất mạng”

“Nếu như tôi lập tức nhìn ra manh mối, liên quan với nhà họ Nạp Lan của anh là thế gia đồ cổ. Chỉ cần tôi nghĩ răng anh muốn hại tôi, thì cả nhà họ Nạp Lan sẽ tiêu đời”

“Một mũi tên trúng hai đích!”

Trên mặt Bùi Nguyên Minh lộ ra thích thú, bên kia nhằm vào bản thân anh, hơn nữa lại giở trò như vậy, thú vị đây.

Sắc mặt của Nạp Lan Tuấn Vũ đã thay đối không biết bao nhiêu lần, lúc sau khuôn mặt của anh ta trông khó coi đến cực điểm.

Nói một cách đơn giản, lần này anh ta đã bị lợi dụng.

Trong giây tiếp theo, Nạp Lan Tuấn Vũ tức giận quay lại và nói: “Đi, đi phá hủy tiệm đồ cổ Quách Thị!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui