Chàng Rể Quyền Thế





Một nhóm quản lý cấp cao bộ hành chính tài phiệt Thượng Tinh Đà Nẵng lại làm lễ lớn cho tên ở rể? Lúc này, sắc mặt của Phác Tuấn Sơn trông khó coi đến cực điểm.

Mà Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên cũng nhận ra Bùi Nguyên Minh, trên khuôn mặt của hai người bọn họ không giống nổi biểu cảm chán ghét: “Tên đáng chết! Sao anh ta lại chạy đến nơi này?”

“Bùi Nguyên Minh, anh đến nơi này làm gì?”

“Nơi đây là chỗ anh có thể vào được sao?”

“Nơi này ngay cả tư cách để anh hít thở ở đây cũng không có đâu!”

Lý Nhược Nam đi giày cao gót bước đến, sắc mặt lạnh như băng, giọng khách át giọng chủ.

Phác Tuấn Sơn cũng bước đến, chỉ vào cổng chính của công ty, anh ta lạnh lùng nói: “Thằng ranh, bây giờ cút ngay đi cho tôi, đừng làm tôi chướng mặt!”


“Ngày hôm nay ông đây có chuyện quan trọng, không có thời gian nhiều lời với cậu, cậu cút đi càng xa càng tốt cho tôi nhời”

“Nếu không, chốc nữa tôi mà giận lên, hậu quả sẽ khó lường đấy!”

Lúc này Phác Tuấn Sơn vốn dĩ không quan tâm tại sao Bùi Nguyên Minh lại xuất hiện ở đây, cũng không muốn biết rốt cuộc anh đến đây làm gì.

Tóm lại, anh ta không muốn nhìn thấy tên ở rể này.

Bùi Nguyên Minh nhìn hai người bọn họ với vẻ mặt như nhìn hai kẻ ngốc, nói: “Phác Tuấn Sơn, Lý Nhược Nam, đầu hai người có vấn đề à?”

“Cho dù đầu chúng tôi có vấn đề thì cũng còn tốt hơn gấp trăm lần loại ham đua đòi như anh!”

Lý Nhược Nam chế giễu.

“Ít nhất chúng tôi sẽ không đi thuê con xe Rolls-Royce để làm màu!”


“Con xe Rolls-Royce đó của anh, sợ rằng phải ngốn mất tiên lương một năm của anh nhỉ? Đau lòng không?”

Phác Tuấn Sơn cũng nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc, nói: “Một tên ở rể thì dù có ra vẻ như nào vẫn không thay đổi sự thật anh là đứa ở rể đâu”

“Phế vật mãi chỉ là phế vật thôi!”

Bùi Nguyên Minh không muốn nói nhiều lời với Phác Tuấn Sơn, anh điềm tĩnh nói: “Cút sang một bên cho tôi!”

“Cậu bảo tôi cút sang một bên?”

Vẻ mặt của Phác Tuấn Sơn cực kì khó tin: “Bùi Nguyên Minh, đầu óc cậu có vấn đề à?”

“Ngày hôm qua cậu suýt chút nữa bị anh Nạp Lan đánh chết, nếu như không có tôi giúp cậu giải vậy thì bây giờ cậu đang nằm dưới đáy sông rồi đấy!”

“Gậu như vậy còn dám bảo tôi cút sang một bên?”

“Lương tâm của cậu bị chó ăn rồi à?”

Bùi Nguyên Minh hứng thú nhìn Phác Tuấn Sơn, anh cười như không cười nói: “Có phải là một người nói khoác quá nhiêu đến mức lầm

chang-re-quyen-the-1411-0chang-re-quyen-the-1411-1chang-re-quyen-the-1411-2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui