Ngay sau đó, anh thấy đám thuộc hạ tìm được rất nhiều bình rượu rồng, rõ ràng bọn chúng muốn đập nát đầu Bùi Nguyên Minh. "Tôi khuyên cậu một cầu, bây giờ không ai ở đây, cậu quỳ xuống lạy tôi thì nói không chừng còn có cơ hội!” "Đúng đó, lạy càng nhiều, có lẽ tâm trạng của anh Nạp Lan sẽ tốt hơn và tha cho anh một con đường sống” “Cậu cũng được coi như là một người tài, bây giờ không biết điều, chốc nữa hối hận không kịp đâu." Nhìn thấy vẻ mặt điểm tĩnh của Bùi Nguyên Minh, những người phụ nữ còn lại ở hiện trường đều nghĩ rằng Bùi Nguyên
Minh đang ra vẻ cool ngầu.
Đã đến lúc này rồi, còn không mau quỳ xuống xin tha mạng, đây đúng là loại sĩ diện hão!
Về phần Bùi Nguyên Minh mạnh đến mức nào, các cô không nhìn ra. Hơn nữa theo quan điểm của bọn họ, dù mạnh đến đâu thì liệu anh có thể mạnh hơn Nạp Tuấn Vũ được không?
Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, thờ ơ nói: "Quỳ xuống? Chốc nữa nếu Nạp Lan Tuấn Vũ anh quỳ xuống, có thể tôi sẽ xem xét tha mạng cho anh."
Nhìn thấy đến nước này rồi mà Bùi Nguyên Minh vẫn còn có dáng vẻ kiêu ngạo như thế, mọi người đều cảm thấy nực cười. "Muốn tôi quỳ xuống?”
Nạp Lan Tuấn Vũ cười lớn.
Anh ta ném gạt tàn trong tay, bước đến gần, nói: "Tên họ
Bùi kia, nể mặt đến nước này rồi mà cậu vẫn còn có thể kiêu ngạo như the, tôi nể cậu là một người đàn ông đích thực” "Hôm nay, tôi có nhiều người anh em ở đây như này, mỗi người sẽ lên đầu với một mình cậu” "Hết một lượt, cho dù cậu sống hay chết, chuyện này xem như xong.” “Cậu có ý kiến gì không?"
Lúc này sắc mặt của Nạp Lan Tuấn Vũ lạnh lùng, làm cho mọi người cảm thấy được sự lạnh giá.
Anh ta mới chính là người kiêu ngạo, mới chính là tổng giám đốc bá đạo.
Đám phụ nữ kia nhìn theo bóng lưng anh ta, ánh mắt đều sáng rực rỡ.
Nạp Lan Tuấn Vũ thật sự quá đẹp trai, thật oai phong lâm
Thời điểm Nạp Lan Tuấn Vũ đi đến trước mặt Bùi Nguyên liệt.
Minh, anh ta nhìn thấy anh lấy điện thoại ra, ngay lập tức bẩm một dãy số, sau đó ném lên bàn.
Nạp Lan Tuấn Vũ vô thức nhìn sang, vừa định nói gì đó, nhưng một giọng nói già nua truyền đến. "Tổng giám đốc Bùi, nửa đêm gọi điện cho tôi, cậu có gì muốn căn dặn sao?" Khi giọng nói này truyền đến, sắc mặt của Nạp Lan Tuấn
Vũ đột nhiên cũng đờ!
Đây là giọng nói của ông nội!
Trong ấn tượng của Nạp Lan Tuấn Vũ, ông là một người có vi thể cao.
Nhưng tại sao vào lúc này, trong giọng nói lại toát lên sự kính trọng lại có phần sợ sệt?
Thân phận của người này... Nạp Lan Tuấn Vũ không ngốc, ngược lại anh ta vô cùng thông minh, lúc này đây, sống lưng anh ta lạnh toát.
Mấy tên thuộc hạ của anh ta cũng nghe thấy giọng nói của
Nạp Lan Hoàng Chi, ngay lập tức tất cả bọn họ đều run lên vì sợ hãi.
Rốt cuộc thắng nhóc này là ai mà có thể nói chuyện trực tiếp với Nạp Lan Hoàng Chi? Bùi Nguyễn Minh điềm tĩnh nói: "Nạp Lan đại sư, tôi gọi cho ông muộn như này chỉ là muốn hỏi ông một chuyện "Gần đây có phải là tôi đã cho nhà họ Nạp Lan các người quá nhiều tài nguyên hay không, khiến cho nhà họ Nạp Lan các ông hiểu nhầm rằng chính mình là người đứng đầu Đà Nẵng này.”
Nghe đến đây, mọi người đều kinh ngạc, cười giễu cợt. Dám nói như vậy với Nạp Lan Hoàng Chi, loại người này hoặc là ngầu thật, hoặc là ngu thật.
Nhưng...
Nhưng còn chưa đợi đám người này nói gì, giọng nói Nạp Lan Hoàng Chi ở phía bên kia đầu dây đã cực kì sốt sắng: "Cậu nói đùa, nếu như không có cậu thì nhà họ Nạp Lan chúng tôi sẽ không có ngày hôm nay đâu, tất cả mọi thứ của nhà họ Nạp Lan đều là do cậu cho." "Thật sao?"
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói. "Nhưng tôi cảm thấy nhà họ Nạp Lan các ông rất có bản lĩnh đấy! Cậu chủ cả nhà ông muốn ở cùng với vợ tôi một đêm, tôi nói anh ta mấy câu, cho anh ta ba cái tát, anh ta ngay lập tức yêu cầu bạn thuộc hạ từng người một đối đầu với tôi" "Tôi đang suy nghĩ, đây có phải là đang tìm đường chết không?"
- -----------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...