Chàng Rể Quyền Thế Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh


 
Lê Khoa mí mắt nhảy dựng, giờ phút này chỉ có thể gian nan mở miệng nói: “Hiểu lầm, hết thảy đều là hiểu lầm, là ta có mắt không tròng, không có đem sự tình làm tốt.


” Ba ba ba –”
Giám đốc không nói nhảm, trực tiếp mấy cái tát tai quăng tới.

“Hiểu lầm? Những năm này vẫn có hiểu lầm sao?”
“Lê Khoa, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đầu tư nước ngoài gì cũng phải tôn trọng!”
“Bởi vì những người này, đến đây đầu tư vào Nam Dương, và mang đến cho người Nam Dương chúng ta cơ hội việc làm!”
” Ngươi bình thường muốn ăn hối lộ, ta không thèm để ý tới ngươi, nhưng đối mặt với các nhà đầu tư nước ngoài thế này, ngươi là đang bẻ gãy gốc rễ của Nam Dương chúng ta!”
“Chuyện này, ngươi sẽ trả giá đắt!”
Nói xong, Giám đốc cúi đầu khom lưng chào Bùi Nguyên Minh: “Bùi tiên sinh, thực xin lỗi, bọn thuộc hạ không biết làm việc.

Xin thứ lỗi.


Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến nhìn cảnh này, nhẹ giọng nói: ” Giám đốc có tâm.


Giám đốc lại quất tiếp vào mặt Lê Khoa một cái, lạnh lùng nói: ” Còn không mau xin lỗi Bùi tiên sinh?”

“Bùi Thiếu, Bùi Tiên Sinh, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
Lê Khoa giờ phút này toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, cúi đầu khom lưng.

“Tôi đã sai, tôi hứa sẽ hoàn thành mọi việc ngay lập tức.


Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Quỳ xuống làm.


“Có nghe nói không, quỳ xuống làm đi!”
Nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, Lê Thiếu Đông liền đoán được vừa rồi là chuyện gì xảy ra!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, một chân liền đem Lê Khoa đạp lăn trên mặt đất, hận không thể một tay bóp chết hắn.

Lê gia suýt chút nữa bị Bùi Nguyên Minh phế bỏ, tên khốn kiếp này lại dám bố láo trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Sau một cú đá, Lê Thiếu Đông còn không hết hận, lại mấy cước đạp tới, đạp Lê Khoa mặt mũi bầm dập sưng vù.

Nhưng Lê Khoa hoàn toàn không dám đứng lên, cũng không dám phản kháng, chỉ có thể liếm mặt chịu đựng.

Thấy cũng tạm được rồi, nếu còn đá thêm nữa, Lê Khoa có lẽ sẽ ngất đi, Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nói: “Bây giờ đừng đánh nữa.



Lê Khoa mọp dưới đất dập đầu: “Cám ơn Bùi Thiếu, cám ơn Bùi Thiếu.


“Chờ hắn làm xong chuyện, đánh tiếp cũng không muộn.

” Bùi Nguyên Minh nhẹ như mây gió, cũng không thèm nhìn Lê Khoa.

Những lời này khiến Lê Khoa đen mặt, nhưng là hắn không dám mạnh miệng, cũng không dám nói nhảm, quỳ xuống nhặt tài liệu dưới đất rồi leo lên bàn bắt đầu giải quyết.

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nhìn cảnh này, vẻ mặt không có mấy thay đổi.

Nếu như mình tại Nam Dương không có năng lượng, sợ rằng sẽ bị những loại như tiểu nhân vật này thu thập mà hộc máu.

Có thể tưởng tượng rằng, những người đến làm việc ngày thường, phải chịu bao nhiêu uất ức?
Nhưng mà, phong cách làm việc của Nam Dương, không liên quan gì đến Bùi Nguyên Minh, anh cũng lười dọn dẹp bầu không khí hành chính cho chính phủ của Nam Dương.

Anh chỉ biết, ai muốn dẫm lên trên đầu của anh, anh liền phải chuẩn bị tâm lý giẫm ngược trở lại.

Nhân viên cùng đám người xung quanh, nhìn cảnh này đều ngẩn người trợn mắt hốc mồm lui về phía sau, hiển nhiên không ngờ, Bùi Nguyên Minh lại có lai lịch lớn như vậy.

“Tiểu Tiêu, bây giờ có nhiều người như vậy, chúng ta còn phải làm những gì, liền làm một lúc luôn đi.


Bùi Nguyên Minh không lãng phí cơ hội này.

” Bằng không, một hồi lê trưởng quan bị Lê Thiếu đánh cho mười ngày nửa tháng không xuống giường được, chẳng phải là chậm trễ chuyện của chúng ta sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui