Nghe thấy hai chữ "rác rưởi”, khóe mắt Bùi Lệ Thu khẽ co giật.
“Cậu Bùi, theo như cậu nói thì mọi người đều là người trong cuộc”
"Vậy nên cậu làm việc này cũng là chuyện đương nhiên”
“Trước đây ra tay với cậu là lỗi của Cửu Thiên, tôi sẽ trở về dạy dỗ nó một bài học, thậm chí bắt nó đến tận cửa xin lỗi”
“Nhưng ta mong rằng bên phía cậu Bùi cũng có thể cho tôi thấy một chút thành ý của cậu”
“Hai bên cũng biến chiến tranh thành tơ lụa, điều tốt như vậy mới có lợi cho các cậu, không phải sao?”
“Dù sao thì hai người các cậu đều là thế hệ trẻ kiêu ngạo, ăn miếng trả miếng, nếu thật sự đánh nhau đến chết, người được lợi sẽ chỉ là người khác”
Bùi Nguyên Minh khẽ cười một tiếng: "Thể hiện một chút thành ý sao?" /
“Không nói đâu xa, nói chuyện ngày hôm qua, chuyện xảy ra ở đạo quán Long Môn, trong lòng bà không nghĩ đến sao?”
“Hơn nửa đêm, Sư Tuệ Lan của đạo quan Ngũ Mai mang người đến tập kích giết tôi, bà thực sự không biết sao?” “Luôn miệng nói muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng mỗi một bước đi của các người đều là muốn dồn tôi vào chỗ chết”.
“Ngay cả việc tôi đến chỗ của phu nhân Đường, không phải cũng do các người cẩn thận sắp đặt sao?”
Bùi Nguyên Minh bày ra một vẻ mặt cân nhắc, sau đó lấy điện thoại di động ra, hiện tin nhắn của một số lạ gửi đến.”.
Tiên Hiệp Hay
"Kit!"
Thấy nội dung trong tin nhắn, Bùi Lệ Thu gần như lập tức đạp phanh lại một chút theo bản năng, khiến chiếc Ferrari 488 như đang vùng vẫy trong màn mưa.
Buộc phải dừng xe lại, Bùi Lệ Thu nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Là ai gửi tin nhắn này cho cậu?
Lúc này, bên trong Bùi Lệ Thu đang tràn đầy tức giận, người gửi tin nhắn này đi rất có thể là người bên cạnh Bùi Cửu Thiên.
Nếu là như vậy, điều đó nói lên rằng có một thế lực khác trong nội bộ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas muốn Bùi Cửu Thiên chết.
Giờ phút này, trong lòng Bùi Lệ Thu cảm thấy thật may mắn, cô ta cảm giác việc mình đến tìm Bùi Nguyên Minh là niềm vui bất ngờ.
Trong con người của Bùi Nguyên Minh hiện lên một tia châm chọc không hề che giấu, sau đó thản nhiên nói: "Phu nhân Bùi, đến lúc này bà còn giả vờ cái gì nữa”
“Người gửi tin nhắn không phải Bùi Cửu Thiên sao?”
“Để tôi xuất hiện đi cứu Lâm Nhã Chi, sau đó gặp được phu nhân Đường, lẽ nào không phải do các người sắp đặt?”
“Mặc dù tôi không biết các người rốt cuộc muốn mượn tay phu nhân Đường giết chết tôi, hay là mượn chân tôi giẫm chết phụ nhân Đường?”.
“Nhưng tôi nói cho các người biết, âm mưu của các người đã thất bại rồi!”.
“Tôi đã thuyết phục phu nhân Đường, bà ấy sẽ mở lại cuộc điều tra về sự việc mười năm trước”
Tôi tin là người đứng sau chuyện này nhất định có quan hệ chặt chẽ với bà và Bùi Cửu Thiên!”
“Hai người cứ chờ chết đi!”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, trực tiếp nói chuyện này ra vì anh muốn cho Bùi Cửu Thiên và Bùi Lệ Thu biết.
Nếu không như vậy, cho dù hai người này có chết cũng không thể biết chuyện này.
Mà những lời nói này lại làm sắc mặt Bùi Lệ Thu thay đổi lần nữa.
Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Được rồi, phu nhân Bùi, tôi nghĩ bà hoàn không có cái gì gọi là thành ý cả!”
“Ba lần bảy lượt mưu tính với tôi, lại muốn tôi biến chiến tranh thành tơ lụa?”
"Muốn sống chung trong hòa bình, có thể “Muốn tôi buông tha Bùi Cửu Thiên, cũng được thôi.”
“Nhưng anh ta phải quỳ xuống cầu xin tôi.”
“Nếu như vậy thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc một chút”
“Nếu không, bà bảo cậu ta ở nhà rửa sạch cái cổ đi, ngày nào đó tâm trạng của tôi sẽ qua lấy”
“Hiểu lầm, cậu Bùi, tất cả đều là hiểu lầm”
Lúc này, Bùi Lệ Thu mới phản ứng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Bùi Nguyên Minh, dường như không hề tức giận vì lời nói của Bùi Nguyễn Minh.
“Tôi có thể thề với trời, tin nhắn này tuyệt đối không phải do bên chúng tôi có thể sắp đặt gửi ra ngoài”
- -----------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...