"Đối phương là người như thế nào?" "Người của Long Điện Cảng Thành và Las Vegas?" "Người của tứ đại gia tộc ở Cảng Thành?" "Hay là người của nhà họ Hòa ở Las Vegas?" "Hay là người của bang Nam Dương?"
Trần Hồng Điệp thản nhiên nói ra tên những thế lực của hai thành Cảng - Đổ có tư cách thách thức bang Hồng Hưng, nếu như là những người này, có lẽ cô ta phải lựa tình hình mà ra tay.
Nhưng nếu không phải là những gia tộc đó, cũng mặc kệ đối phương có bối cảnh như thế nào, Trần Hồng Điệp cũng tin chính bản thân cô ta có thể một cước đạp chết đối phương.
Tên côn đồ suy nghĩ một hồi, trong lòng khẽ động, nói: "Cô chủ, nghe khẩu âm của đối phương hình như không giống người của hai thành Cảng - Đổ, ngược lại giống người nội địa..." Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
"Nhưng mà, người nội địa dám hống hách như thế trên địa bàn của chúng ta, sợ là họ có chút lại lịch!" "Suy cho cùng không phải mãnh long bất quá giang!" "Người nội địa?" | Trần Hồng Điệp khẽ cười một tiếng, trong mắt đầy vẻ khinh thường: "Một người nội địa, cho dù có sức mạnh, có thể lực, ở hai thành Cảng - Đổ của chúng ta, cũng không đến lượt hẳn lên tiếng!" Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
"Trong phạm vi thế lực của chúng ta, là rồng thì phải uốn lượn!" "Là hổ thì phải nằm phục xuống đất!" "Không có ngoại lệ!"
"Cho dù là người của mười gia tộc hàng đầu tới, bọn họ cũng phải nể mặt Hồng Hưng chúng ta ba phần, càng huống chi là người khác?"
"Baa."
Vừa nói, Trần Hồng Điệp lấy ra một cái lệnh bài làm bằng đồng thau từ trong túi sách Hermes, trực tiếp ném lên bàn.
Khi nhìn thấy miếng lệnh bài này, tay sai của Hồng Hưng có mặt ở đây đều lập tức quỳ một gối xuống đất.
Khi Takei Naoto nhìn thấy cảnh này, ánh mắt anh ta chợt lóe lên, hiển nhiên là anh ta nhận ra thứ này.
Trần Hồng Điệp lạnh lùng nói: "Hắc Cẩu, lấy cửu long lệnh của chúng ta đi thông báo cho những kẻ không biết điều kia đi."
"Bảo hắn ta đích thân đem người phụ nữ mà Takei Naoto thích qua đây đền tội, sau đó quỳ ở trước cửa, quỳ đến khi nào tôi hài lòng mới thôi!"
"Đêm nay là tôi nể tình cậu Naoto, nên mới cho hắn ta một cơ hội"
"Nếu đổi lại là bình thường, tôi đã tát hắn chết rồi!"
"Vâng!".
Giữa đám người, một người đàn ông vạm vỡ nước da ngăm đen trong bộ âu phục đi ra, cung kính cầm lấy miểng cửu long lệnh trên bàn.
Người này là vệ sĩ thân cận của Trần Hồng Điệp, từng là Hồng Hoa Song Côn nổi tiếng trong giới ở Cảng - Đổ!
Những năm qua làm thuộc hạ của Trần Hồng Điệp tuy vô cùng khiêm tốn, nhưng thực tế cũng lập không ít công lao hạn mã.
Những năm nay thuận phong thuận thủy nên khiến Hắc Cẩu cảm thấy bản thân là thiên hạ vô địch.
Cảm thấy bản thân có Hồng Hưng làm hậu thuẫn lại đánh rất giỏi, cho nên gã ta càng cảm thấy bản thân trở thành một nhân vật có tiếng.
Cho nên lấy được cửu long lệnh của Hồng Hưng, Hắc Cầu lúc này khí thế hừng hực như mãnh hổ, vô cùng khủng khiếp.
Với một cái phất tay, gọi ra hơn mười mấy tên tay sai của Hồng Hưng, và lúc này cũng có mấy cô gái xinh đẹp đi ra xem náo nhiệt.
Hiển nhiên là muốn xem thử Hắc Cẩu vô cùng lợi hại này của Hồng Hưng làm sao đánh kẻ địch thành chó chết.
Dọc đường còn có không ít khách khứa say khướt đang cản đường Hắc Cẩu, chỉ thấy anh ta vung tay vài cái, những người khách này lần lượt bị đánh bay ra ngoài.
Kiêu ngạo!
hống hách!
Liều lĩnh!
Kinh khủng khiếp! Giờ phút này, Hắc Cẩu cho người ta cảm giác chính là ngông cuồng tự đại, chính là thiên vương lão tử!
"Bich."
Ngay sau đó, Hắc Cẩu đến cửa phòng một dưới lầu, rồi một cước đá nhân viên phục vụ đang mang rượu tới ngã xuống đất, sau đó đá vào cánh cửa.
Sau một tiếng rầm vang lên, mười mấy người sát khí đằng đằng xông vào bên trong.
Hắc Cẩu nghênh ngang lấy một điếu xì gà châm lửa hút, sau đó nở nụ cười dữ độc, nói: "Thằng oắt, cút ra đây, mày chết chắc rồi!"
- -----------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...