Chàng Rể Quyền Thế Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh
“Dương bag chủ, chắc cô quên chuyện Long Điện ở Cảng Thành hiện tại đã nằm trong tay tôi rồi chứ? Vậy nên toàn bộ thông tin, tôi đều nắm vô cùng rõ ràng.
Nguyễn Nhật Bình quả thật thuộc gia tộc họ Nguyễn nhưng bối cảnh của cô cũng đâu phải loại tầm thường, thậm chí còn khiến kẻ khác khiếp vía cơ mà?”
| “Theo tư liệu, cô chẳng những là người hỗ trợ cộm cán cho Nam Dương mà còn là con gái lớn nhà họ Dương, một trong ba gia tộc lớn.
Bối cảnh cùng năng lực, Nguyễn Nhật Bình có chạy theo mười con phố may ra mới đuổi kịp.
Tôi nghĩ, nếu như Dương ban chủ tình nguyện thì hoàn toàn có thể nắm quyền chủ động”.
“Hay cô cảm thấy tôi vươn tay quá dài, vậy nên bang Nam Dương quyết sống chết đến cùng với tôi mới chịu?”
Mục đích Bùi Nguyên Minh đến đây ngày hôm nay không phải để thuyết phục.
Nói đúng hơn, anh muốn xem thái độ bang Nam Dương như thế nào.
Nếu như đổi
phương lựa chọn sóng yên biển lặng, anh đương nhiên sẽ không trêu vào.
Nhưng nếu | bọn họ muốn làm đến cùng, anh chẳng ngại phải tiêu diệt cả một bang.
Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Nghe Bùi Nguyên Minh nói ra những lời này, Dương Huyền Trân khẽ thở dài, nụ cười trên môi vẫn không hề biến mất.
| “Nguyên Minh, anh quả thật đang làm khó cho tôi! Tuy nhiên nếu anh đã nói đến mức này mà tôi vẫn chưa đưa ra được câu trả lời thỏa đáng vậy thật sự vị trí hiện tại, tôi không xứng đáng ngồi lên nữa rồi”
“Thế này đi, tôi biết anh thân thủ bất phàm, vậy nên tôi muốn nhờ anh cứu giúp tôi một người.
Chỉ cần có thể cứu thoát đối phương, từ nay về sau sẽ chẳng có ai dám nhắc lại chuyện Nguyễn Nhật Bình nữa”
“Mà bang Nam Dương, tuyệt đối không bao giờ bén mảng đến gây rối với anh lẫn người thuộc về anh.
Thậm chí, vào thời điểm thích hợp, bang Nam Dương sẽ cân nhắc đứng chung chiến tuyến với anh.
Đồng thời, chúng tôi sẽ bồi thường khoảng ba trăm năm mươi triệu, xem như thành ý.
Anh thấy thế nào?”.
“Tôi không phải thầy phong thủy, vậy nên cần làm rõ vấn đề này một chút.
Tuy nhiên nếu cứu người thì vẫn có thể suy xét.
Nhưng muốn tôi cứu người, chỉ bấy nhiêu tiền thôi e rằng không đủ đâu.”
| Nhìn Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nâng tách uống trà, Dương Huyền Trân hoàn toàn không bất ngờ, hiểu ý vô cùng.
“Xem ra anh cái gì cũng biết nhỉ! Thôi được, bang Nam Dương không những không thiếu tiền, còn có vật đáng giá hơn.
Nếu anh thật sự có thể cứu thoát đối phương, tôi liền lấy thân báo đáp.
Được chứ?”
Phụt!
Bùi Nguyên Minh đang uống trà, bị những lời này sặc đến mức phun thẳng vào mặt Dương Huyền Trân.
Cô tuy sững sờ nhưng rất nhanh liền nở nụ cười.
| “Nếu có thể, tôi hi vọng anh sẽ dùng thứ ở dưới để phun lên mặt tôi thì tốt hơn! Như vậy, tôi sẽ thật sự trở thành người phụ nữ thuộc về anh”
“Ba trăm năm mươi triệu thì ba trăm năm mươi triệu!”
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng lùi lại vài bước.
Anh từng nghe nói phụ nữ Nam Dương không chỉ xinh đẹp, còn chủ động, nhiệt tình như lửa vậy.
Ngày trước anh không tin nhưng hiện tại gặp Dương Huyền Trân, anh quả thật phải nhìn bằng đôi mắt khác.
Dương Huyền Trân nhìn dáng vẻ Bùi Nguyên Minh lúng túng liền bật cười, xoay người vào nhà vệ sinh rửa tay cùng dặm lại phấn, sau đó ra dấu mời anh.
- -----------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...