Bùi Nguyên Minh biết rõ tính tình của Trịnh Tuyết Dương, đang định giải thích, ở chỗ ban công, Phương Trung Nghĩa đã cúp điện thoại, để hai tay ở sau lưng chậm rãi đi tới.
Tầm mắt Bùi Nguyên Minh chạm vào tầm mắt đối phương, trong không khí giống như tóe lửa.
Nhìn gương mặt anh tuấn, cơ thể cao thẳng, tự mang khí thế xã hội thượng lưu của Phương Trung Nghĩa, Bùi Nguyên Minh hiểu rất rõ, vì sao Thanh Linh sẽ nhìn trúng đứa con rể này.
Bởi vì nhìn từ bên ngoài, từ trên người Phương Trung Nghĩa sẽ mò được thứ tốt, tuyệt đối hơn mò trên người Bùi Nguyên Minh nhiều.
“Cậu Bùi, thực sự là trong đời, thiếu gì nơi có thể gặp nhau, có thể sẽ còn gặp lại nhau, vậy hãy giữ cho quan hệ được tốt đẹp, thân thiện”
Phương Trung Nghĩa híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, bất chợt mỉm cười.
“Từ khi gặp ở phòng đấu giá tới nay, cậu Bùi có vẻ khá tốt”
Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.
com Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi rất tốt, khu H giáp nhà họ Lộ ở thủ đô sắp khởi công”
“Nói tới chuyện này, tôi còn phải cảm ơn sự hào phóng của anh Phương nữa đấy”
Bùi Nguyên Minh không cứng không mềm đáp lại, khóe mắt Phương Trung Nghĩa hơi căng lên.
Nhưng mà rất nhanh anh ta híp mắt nói: “Tối nay tôi tới đây là xem mắt với cô Trịnh, nếu cậu Bùi biết cũng không sao, vậy cùng ngồi xuống ăn bữa cơm rau dưa, thế nào?”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ anh Phương không biết, Trịnh Tuyết Dương là vợ tôi?”
Phương Trung Nghĩa “ồ.
.
”
một tiếng, cười khẽ nói: “Cậu Bùi không biết rồi, tôi bình thường không có yêu thích gì, chỉ thích vợ người khác”
“Chuyện ngày hôm nay, chỉ sợ còn cần cậu Bùi thành toàn!”
“Bốp!
Bùi Nguyên Minh trở tay tát lên mặt Phương Trung Nghĩa, thản nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy yêu cầu như vậy”
“Không biết như vậy có đủ thành toàn hay không?”
“Nếu không hài lòng mà nói, tôi còn có thể tiếp tục thành toàn cho anh!”
“Cậu làm càn!”
“Lớn mật!”
“Cậu muốn chết!”
Gần như lúc Bùi Nguyên Minh tát xuống, thực khách ở bốn phương tám hướng đột nhiên lật bàn đứng dậy, trong tay cả đám đều xuất hiện vũ khí, toàn bộ chĩa về phía Bùi Nguyên Minh.
Rất rõ ràng, chỉ cần Phương Trung Nghĩa ra lệnh, Bùi Nguyên Minh sẽ bị súng bắn chết.
Đám Thanh Linh đều kinh hãi, Trịnh Khánh Vân nói theo bản năng: “Anh rể! ”
Trịnh Tuyết Dương cũng lập tức đứng dậy, tay phải muốn vung lên theo bản năng.
Ngoài cửa sổ xuất hiện bóng người, hai bên vô cùng căng thẳng.
Lúc này, Phương Trung Nghĩa sờ mặt mình, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa: “Làm gì thế? Các người đang làm gì thế?”
“Cậu Bùi là nhân vật nào? Là người các cậu có thể dùng súng chĩa vào sao?”
“Các người không sợ dưới cơn giận giữ, cậu Bùi sẽ tát chết các người à?”
Đám vệ sĩ ở xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không biết vì sao Phương Trung Nghĩa lại như vậy.
Nhưng mà bọn họ vẫn ngoan ngoãn bỏ súng trên tay xuống chĩa về phía mặt đất.
Lúc này Lục Thủy Nhiên bò dậy, trực tiếp ôm lấy đùi Phương Trung Nghĩa, gào rống: “Cậu Phương, báo thù cho tôi, cậu nhất định phải báo thù cho tôi!”
“Tên nhóc họ Bùi này chẳng những tát mặt tôi, còn không nể mặt cậu!”
“Cậu nhanh kéo cậu ta ra ngoài, trực tiếp ném vào sông!”
“Ầm!.
.
”
Phương Trung Nghĩa trở tay tát Lục Thủy Nhiên ngã xuống đất.
Sau đó anh ta mới tiến lên một bước, vươn tay phải vỗ lên mặt Bùi Nguyên Minh, mỉm cười nói: “Cậu Bùi, một cái tát này tôi nhớ kỹ! ”
“Hôm nay nể mặt cô Trịnh, chuyện này tới đây thôi”
“Nhưng cậu nhớ kỹ, không có lần sau nữa đâu!”
Sau khi nói xong, Phương Trung Nghĩa không để ý Thanh Linh giữ lại, xoay người rời đi.
“Tên nhóc làm tốt việc thì ít, hỏng việc thì nhiều: “Tôi nói cho cậu biết, nếu vì hành động của cậu khiến cậu Phương tức giận, tôi sẽ là người đầu tiên đánh chết cậu!”
Thanh Linh giận dữ quát một tiếng, dẫn theo Lục Thủy Nhiên và Trịnh Tuấn luống cuống tay chân theo ra ngoài.
Giữa phòng chỉ để lại Bùi Nguyên Minh, anh hơi híp mắt.
Phương Trung Nghĩa dễ nói chuyện như vậy từ khi nào?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...