Hạ Vân nhíu mày nhanh chóng bước tới đại sảnh, lúc cách mấy người mặc đồ trắng hơn mười mấy mét thì dừng lại.
Sau đó, ánh mắt của Hạ Vân dừng trên người đàn ông trẻ tuổi đang cầm di ảnh kia, cau mày nói: “Anh kia, nơi này là nhà họ Trầm, tối nay đang tổ chức buổi tiệc mừng thọ cho ông ngoại Trầm Thiên Ân của tôi, người giàu nhất Giang Nam đấy”
“Các người đốt giấy để tang, đã vậy còn ôm di ảnh đến đây làm loạn, về tình về lý đều không đúng một chút nào cả.
”
Lúc nói những câu này, Hạ Vân dùng tay ra hiệu một cái, mấy vệ sĩ của nhà họ Trầm liên tục xuất hiện từ bốn phía, sắc mặt người nào cũng lạnh như băng nhìn chằm chằm đám người kia.
Người đàn ông kia đưa di ảnh trong tay cho người hầu bên cạnh, sau đó anh ta chắp tay sau lưng đi lên, lại lấy một điếu xì gà nhỏ hít một hơi mới lạnh lùng nói: “Cô là Hạ Vân đúng không?”
“Tôi xin tự giới thiệu với mọi người một chút, tôi tên là Vân Cảnh Nam, vị trong di ảnh này là ba tôi: “Hôm nay, tôi tới đây không có mục đích gì khác cả, biết rõ tối nay là buổi tiệc đại thọ của Trầm Thiên Ân, cho nên chúng tôi cố ý đến đây để tặng một phần lễ vật đấy!”
“Hy vọng Trầm Thiên Ân có thể vui lòng nhận lấy! Vừa dứt lời, anh ta đã nháy mắt một cái, thản nhiên nói: “Đưa lễ vật ra đây!”
Rất nhanh, có một người đầu trọc cao to đằng sau khiêng một phần lễ vật bước lên, sau đó đặt giữa đại sảnh, một tiếng “bịch”
vang lên.
Món quà này không có bất kỳ bao bì gì, mọi người ở đây đều có thể thấy rõ ràng.
Thế nhưng khi nhìn thấy món quà này là thứ gì, sắc mặt của tất cả mọi người lập tức vô cùng khó coi.
Quan tài? Một cái quan tài vàng chói bằng gỗ lim? Bùi Nguyên Minh cũng khẽ nhíu mày, bình thường mà nói, cho dù hai bên hận nhau thế nào cũng không thể tặng quan tài ngay trên buổi mừng thọ được.
Hôm nay Vân Cảnh Nam này đến đây, chỉ sợ cũng là kẻ đến không có thiện ý.
“Khốn kiếp! Mày muốn chết sao!”
Rốt cuộc mấy vệ sĩ của nhà họ Trầm không kiềm chế được nữa, nguyên một đám cầm dùi cui muốn tiến lên, chuẩn bị đánh đám người này một trận.
Nhưng Vân Cảnh Nam cũng chỉ lạnh lùng nhìn qua một cái, giống như căn bản không thèm để ý.
“Tất cả dừng tay lại cho tôi: Tay phải của Hạ Vân hạ xuống, vẻ mặt rất khó coi nhìn chằm chằm Vân Cảnh Nam: “Anh Vân, tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh một chút, không biết anh đây có thù oán gì với chúng tôi, vậy mà hôm nay lại muốn gây chuyện trong buổi mừng thọ của ông ngoại tôi thế?”
“Anh không có một chút gia giáo nào à! Cũng chẳng có chút đạo đức liêm sỉ nào sao?”
“Hay là anh cảm thấy mình có thể ức hiếp nhà họ Trầm chúng tôi, muốn hoàn toàn trở mặt thành thù với nhà họ Trầm?”
Lúc này đây, Hạ Vân mang theo khí thế cường đại đè ép người trong hội trường Những người khác của nhà họ Trầm cũng nhìn chằm chằm đám người Vân Cảnh Nam.
Mặc kệ ra sao, nếu đã gây chuyện trong buổi mừng thọ của Trầm Thiên Ân, vậy đúng là tự tìm đường chết rồi.
Đối mặt với sự chất vấn của Hạ Vân, vẻ mặt Vân Cảnh Nam mang theo thưởng thức võ tay một cái, thản nhiên nói: “Thú vị đấy”
“Tôi vốn nghe nói, một tháng nay người nhà họ Trầm đã bị Hồng Lâu của chúng tôi dọa cho sợ vỡ mật”
“Vậy mà không ngờ một người phụ nữ như cô lại dám đứng lên chất vấn tôi “Cô khá lắm, tôi rất coi trọng cô.
”
“Hay là như vậy đi, cô quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, thề từ nay về sau sẽ làm người giúp việc hầu hạ tôi, lát nữa người của Hồng Lâu tôi ra tay sẽ không giết cô, thế nào?”
Vẻ mặt Vân Cảnh Nam hiện lên vẻ châm chọc, hơn nữa ánh mắt của anh ta không kiêng nể gì nhìn cô ta từ trên xuống dưới, làm cho sắc mặt của Hạ Vân liên tục thay đổi.
Mà những người nhà họ Trầm kia cũng nhanh chóng phản ứng lại, trên mặt cả đám đã vô cùng khó coi.
Hai chữ Hồng Lâu này giống như cái bóng ma cực lớn khắc sâu trong lòng bọn họ, ngay cả sắc mặt từng vệ sĩ của nhà họ Trầm cũng bắt đầu tái mặt.
Hơn một tháng qua, mấy người Hồng Lâu này xuất quỷ nhập thần giết chết không biết bao.
nhiêu người nhà họ Trầm.
Không ngờ hôm nay bọn họ lại chính thức xuất hiện trong tiệc mừng thọ của nhà họ Trầm! Một loại cảm giác sợ hãi vô hình lập tức bao trùm lên cả hội trường.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...